Đôi mắt Vera mở to đầy kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Kayena thể hiện phản ứng thờ ơ như vậy đối với Raphael Kidray.
Đó là không phải là một bí mật, mối quan hệ giữa Hoàng đế và Công tước Kidray (Cha của Raphael) rất tồi tệ. Không biết tại sao mối quan hệ của họ lại ra nông nỗi này nhưng càng khiến Hoàng đế thất vọng hơn đó là sự si mê của Kayena đối với Raphael.
"Nếu ngài Raphael Kidray trở thành con rể của Hoàng đế, thì cấu trúc quyền lực có thể sẽ bị thay đổi đấy."
Mặc dù đó là một tuyên bố khá đơn giản nhưng trước đây Kayena dường như chưa bao giờ xem xét đến.
Vera lặng lẽ rót đầy trà vào ly và liếc nhìn khuôn mặt thanh thản của Kayena.
"Từ trước đến nay ta đã quá cố chấp và không đàng hoàng chỉ vì không hiểu ý của Phụ thân."
Sự si mê của Kayena dành cho Raphael tỷ lệ thuận với sự đau khổ mà cô ấy đã gây ra cho mọi người xung quanh. Cô đã xông vào nhà anh ta và triệu anh ta vào cung điện. Chà, thật ra thì, lần nào Hoàng đế cũng triệu Raphael đến cung điện theo yêu cầu của Kayena.
Tất nhiên điều này không nhất thiết phải dành cho Kayena mà là để làm bẽ mặt gia đình Kidray bằng cách làm lung lay ý chí của người tiếp theo kế vị.
"Chắc hẳn yêu cầu của người khá phù hợp nên Hoàng đế đã lắng nghe chúng."
Kayena trong thâm tâm đồng ý với những lời của Vera nhưng bề ngoài cô cau mày.
"Là Công chúa đế quốc, làm sao trước đây ta không biết hành vi của mình là không phù hợp nhỉ? Bây giờ ta phải bù đắp cho những gì ta đã làm."
"Người định làm gì?"
"Trước hết, ta phải sửa lại chiếc váy cho lễ trưởng thành của mình đã."
Vera nghiêng đầu vì tuyên bố dường như hoàn toàn không liên quan đến cuộc thảo luận của họ.
"Mở phòng thay đồ ra."
Chẳng bao lâu nữa, sẽ có một bữa tiệc trưởng thành của Kayena. Chiếc váy cô mặc đã được chuẩn bị từ lâu nhưng Kayena muốn chỉnh sửa lại để tận dụng một số việc.
"Người có thích thứ gì đó có phần lưng dốc để khoe bờ vai của mình không?" Vera hỏi.
Nhìn thấy chiếc váy Kayena lắc đầu.
"Không, như thế thì lộ liễu quá."
Cô có một hình ảnh trong đầu.
"Một con rối thì phải làm thế nào để trông giống một con rối chứ."
Kayena muốn một chiếc váy có trang trí ren lạ mắt, loại mà người ta sẽ mặc cho búp bê. Cô ấy cần phải xuất hiện như thể cô ấy quá quan tâm đến cái đẹp.
Kayena ngắm hình ảnh của mình trong gương và gật đầu.
Những người xung quanh Kayena đang bận nịnh nọt trước vẻ đẹp của cô. Nhưng Vera đã tự ngẫm nghĩ khi giúp Kayena thay đồ "Mọi người đều vui mừng vì Công chúa đã trở nên ngoan ngoãn, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ có thái độ nhẹ nhàng đến thế."
Hào quang và hình ảnh của Kayena đã hoàn toàn thay đổi. Gần đây, Kayena đã rất nhẹ nhàng và bây giờ mọi người đều muốn ở bên cạnh cô ấy.
Sự ôn hòa và tĩnh lặng của cô ấy dường như đang nhường quyền chủ động cho đối thủ của mình, nhưng nó sẽ nhanh chóng biến mất giống như cho một đứa trẻ một bữa ăn nhẹ.
"Sau khi cô ấy uống thuốc độc, ngay cả lời nói của cô ấy cũng trở nên tinh tế hơn."
Vera dường như là người duy nhất nhận thấy sự thay đổi. Cô quan sát Kayena một cách lặng lẽ và không ngừng.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Kayena biết rõ rằng Vera đang quan sát mình.
"Vera trung thành nhưng lại đầy tham vọng."
Không có cung nữ nào trong cung điện của cô ấy có thể sử dụng được ngoài Vera. Kayena dự định thâu tóm Vera vì vậy cô ấy cho phép Vera quan sát mình như cô ấy muốn.
Kayena thử chiếc váy cuối cùng. Đó là chiếc váy mà Kayena đã chuẩn bị hết sức cẩn thận cho buổi lễ trưởng thành.
Kayena yêu hoa hồng nên cô thích mặc váy thêu hoa hồng. Điều này cũng đúng với chiếc váy này.
"Chúa ơi, trông người cứ như búp bê vậy!"
Những người hầu gái của cô ấy làm ầm ĩ lên như họ vẫn thường làm. Đây là kiểu khen mà Cayena từng thích nhất.
Vera cắn miệng để ngăn tiếng cười của mình.
Công chúa của họ không còn hài lòng với kiểu khen ngợi đó nữa.
Đúng như dự đoán, Kayena lặng lẽ mỉm cười, không có vẻ tự hào hay tự phụ như lúc trước.
"Cô ấy đã thực sự thay đổi rồi."
Vera tự hỏi sự thay đổi này có ý nghĩa gì. Cô ấy luôn muốn khám phá ý định thực sự của Kayena.
Kayena có thể thực sự là một cô chủ tốt hay không?
Có nhiều trường hợp cả gia đình đã phải chết vô tội vì hỗ trợ sai người trong hoàng gia. Vera phải thận trọng. Cô có thể nói rằng bất chấp những điều kiện chống lại Rezef, anh ta sẽ trở thành hoàng đế một ngày nào đó. Đó là một phán đoán chính xác.
Và bây giờ, cái nhìn sâu sắc tuyệt vời của Vera đã nhanh chóng đánh giá lại Kayena.
"Hình thêu hoa hồng không quá lố và đã được kết hợp rất hài hòa."
"Hãy giữ nguyên cái này."
"Thần sẽ gửi phần còn lại cho thợ may, thưa Công chúa."
Kayena gật đầu. Sau đó, cô ấy nhìn vào gương và giơ tay lên. Như thể có những sợi dây buộc vào tay chân cô, thao túng cô.
Cái nhìn đó phù hợp với cô ấy.
"Cả cuộc đời mình đã bị ai đó kiểm soát."
Cô ấy đã không nhận ra rằng mình là con rối của ai đó, bị treo trên dây. Cô không biết sức mạnh mà mình nắm giữ trong tay là của ai.
"Mình đã từng nghĩ rằng mình đang hành động theo ý muốn của bản thân."
Nhưng cô đã học được quá nhiều điều để sống sót dưới ảo tưởng đó. Kayena không có ý định phạm sai lầm tương tự thêm một lần nữa.
"Mình sẽ sống là chính mình."
Cô buông cánh tay xuống như thể sợi dây đã bị cắt đứt.
"Ta cần thay quần áo."
Kayena cởi váy và thay đồ mặc hàng ngày.
"Rezef đâu?" Cô hỏi.
"Ngài ấy vẫn còn ở ngoài, thưa Công chúa điện hạ."
Rezef gần đây khá bận rộn khi đang trong cuộc tranh giành quyền lực với con trai của Đại Công tước Heinrich cho vị trí Thái tử.
"Rezef, ngươi có nghĩ rằng việc nâng cao giá trị của ta sẽ góp phần tạo nên sức mạnh của chính ngươi không?"
Mặc dù Rezef cuối cùng sẽ trở thành một bạo quân nhưng lúc này hắn ta vẫn chỉ mới 18 tuổi. Hắn vẫn còn là một đứa trẻ.
Mặt khác Kayena chỉ mang bề ngoài của một thiếu nữ nhưng cô đã sống hai cuộc đời. Kayena đã trải qua những điều khủng khϊếp trong cuộc đời của mình và đối với cô ấy, Rezef giống như một đứa trẻ.
"Hắn đang xem xét rằng có những người khác có thể cho tôi mượn sức mạnh của họ vào thời điểm này. Thật ngu ngốc.
Kayena nói với Vera. "Ta phải đi gặp Phụ thân."
***
Hoàng đế của Đế chế Eldaim, Esteban Hill nằm trên giường và uống thuốc. Ông nhìn con gái mình, Kayena với ánh mắt vô hồn.
"Không ngờ rằng con lại đến tìm ta trước như thế này... Hẳn phải là có một điều gì đó đặc biệt."
Trước lời nói của ông, Kayena nắm lấy viền váy của mình. Cô cúi đầu nói : "Xin hãy tha thứ cho sự thiếu tôn trọng của con, thưa phụ thân."
"Đủ rồi!"
Hoàng đế không phải là người sẽ dễ bị lay động bởi những lời nói như vậy. Giọng ông đầy lạnh lùng mặc dù biết rằng giọng điệu của mình sẽ làm tổn thương đến lòng kiêu hãnh của Kayena.
Con gái ông là một đứa ngốc. Ông đang cân nhắc xem khi nào cô mới tỉnh táo lại thì cô lại lên tiếng.
"Mặc dù đã muộn nhưng xin hãy tử tế nhìn con gái của cha, người hiện đang cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là một đứa con ngoan."
Lời nói của cô ấy ngọt như mật. Chúng không phải là những từ mà Kayena thường nói.
Hoàng đế nhướng mày kinh ngạc. Kayena xích lại gần ông hơn.
"Gần đây chắc con đã khiến Người lo lắng nhiều".
Việc Hoàng đế có quan tâm hay không thực sự không quan trọng. Điều quan trọng là Kayena đã cho ông thấy rằng cô ấy nghĩ đến ông ấy và sức khỏe của ông.
"Con đến để chào hỏi Người nên Người không cần phải lo lắng. Con gần như đã hồi phục hoàn toàn."
Kayena lấy đĩa cùng với ấm trà và cốc mà một người hầu mang đến cho Hoàng đế. Cô dùng thìa bạc giúp ông uống trà, động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi.
"Ta muốn hỏi con tin đồn có thật không?"
Ông được báo cáo rằng thái độ của Kayena đã thay đổi đáng kể sau vụ đầu độc. Họ nói rằng bây giờ có lòng thương xót và độ lượng trong lời nói và hành động của cô ấy.
Ông không thể nhớ con gái mình là người tử tế từ bao giờ, ngoại trừ khi cô còn rất nhỏ.
Tại một thời điểm nào đó, mối quan hệ giữa cha và con gái đã trở nên xa cách. Kayena cảm thấy không thoải mái khi ở gần Hoàng đế và Hoàng đế bắt đầu cảm thấy khinh thường cô.
Nhưng bây giờ, Kayena trông không hề khó chịu chút nào khi cô ấy ngồi trên chiếc ghế bên cạnh và chăm sóc cho ông ấy.
"Ta hỏi đây là âm mưu của ai?"
Cả cuộc đời Hoàng đế đã sống và cai trị ông luôn duy trì sự ổn định của đế quốc, đương nhiên ông cũng biết sự việc này có gì đó không ổn. Loại sự cố như này sẽ không bao giờ tự nhiên xảy ra.
Ông bắt đầu tự hỏi phải chăng quá trình tìm ra thủ phạm cũng như hậu quả của vụ việc đều là bịa đặt.