Vera bật dậy như bị điện giật và nhìn Kayena. Kayena đã bao giờ gọi người hầu bằng một giọng điệu thân thiện như vậy chưa?
" Nhìn xem, tay của em bị nứt nẻ hết rồi."
Kayena nắm lấy tay Vera và nhìn xung quanh. Khi những ngón tay thon dài thẳng tắp siết chặt bàn tay cô, Vera cảm thấy xấu hổ muốn giấu bàn tay ra sau lưng mình.
"Em chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều."
“… Không phải vậy đâu, thưa Công chúa”
"Em đã bao giờ nghe đến câu "Cuộc sống lóe lên trước mắt em" chưa?"
Kayena kéo Vera ngồi xuống giường.
"Lúc ta uống thuốc độc, ta thực sự nghĩ mình sẽ chết. Khoảnh khắc đó, ta luôn nghĩ về những người đã luôn bên cạnh mình. Bất chợt ta nhớ đến em, người đã làm việc rất chăm chỉ trong suốt thời gian qua."
Vera vô cùng vui mừng trước những lời nói của Kayena.
Là thuộc hạ của Rezef, cô luôn trung thành với niềm tin rằng khi Rezef trở thành Hoàng đế, anh sẽ nhận ra và trân trọng giá trị thực sự của mình. Tuy nhiên cho đến bây giờ, mong muốn của cô vẫn chưa được thực hiện và điều đó có lẽ sẽ tiếp tục bị trì hoãn.
Những lời nói của Kayena như đâm thẳng sâu vào trong trái tim cô ta, điều mà bấy lâu nay cô ta luôn muốn nghe.
"Ta không biết là bây giờ có quá muộn để nói ra điều này không, nhưng cảm ơn em, Vera."
Đôi mắt của Vera nhanh chóng đỏ lên. "Thật vô lý..."
Cô ta nghĩ về tất cả những rắc rối mà mình đã trải qua. Kayena nhẹ nhàng ôm lấy Vera và vỗ vai cô như thấu hiểu được nỗi lòng ấy, khiến Vera không kìm được nước mắt.
"Đừng khóc mà. Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, hãy cùng chung sống hòa thuận với nhau nhé."
Vera cố nén tiếng khóc và nấc lên.
Kayena không đẩy cô ta ra mà tiếp tục ôm lấy vỗ về. Cô gọi những người hầu gái lại, đôi mắt họ đỏ lên vì khóc và cô nhờ họ đưa đến một chiếc khăn ướt.
" Nhờ nỗ lực của các em mà ta lại có thể sống tiếp, cảm ơn các em"
"Không, thưa Công chúa!"
Tất cả những người hầu gái trong phòng đều quỳ xuống, cúi đầu.
Vera cảm thấy bối rối và xấu hổ vì hiếm khi nước mắt không thể ngừng rơi. Kayena nhận ra sự khó chịu đó, cô ấy khẽ cười.
"Ừm, có ai ở đây biết cách trấn an Vera không?"
Tất cả mọi người đều bật cười vì lời nói đó. Bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng và ấm áp.
"Tất cả mọi người đều rất đáng yêu" Cayena nói.
Họ cười ngượng ngùng và bẽn lẽn trước lời nói đó của cô. Thật dễ chịu khi được công chúa khen ngợi nồng nhiệt như vậy. Sau đó, họ tự nhiên nhận ra rằng Kayena cũng có một khía cạnh khác cũng rất ôn hòa và tốt bụng. Đúng như Kayena dự định.
" Nào bây giờ, ta cá là ngươi cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy ta, vì vậy ngươi có thể đi nghỉ ngơi sớm, Vera. Nhưng trước đó, ta cần một số quần áo mới. Những bộ đồ cũ của ta dường như đã quá cũ rồi."
Mọi người cười khúc khích trước câu nói đùa của cô ấy khiến Vera mặt đỏ bừng lên.
"Công... Công chúa!"
Kayena mỉm cười và an ủi Vera, thì đột nhiên cô cuộn tròn người lại và bắt đầu ho lớn.
Đến lúc đó họ mới giật mình nhớ lại sự thật rằng Kayena vẫn còn là bệnh nhân.
"Công chúa!"
"Gọi bác sĩ đi, nhanh lên!"
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Cô được đối xử hết sức tôn trọng. Một lần nữa, họ bắt đầu coi cô ấy như bệnh nhân cần được chăm sóc. Tình cảm của họ thật chóng vánh.
Cô lặng lẽ kiên nhẫn làm theo mọi chỉ dẫn của họ.
" "Người không nên để bị căng thẳng quá mức." Bác sĩ khám bệnh cho cô lên tiếng nhắc nhở.
Trong khoảnh khắc đó, năng lượng của Kayena dường như bị rút đến cạn kiệt.
"Chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không sao đâu."
Kayena nói như thể không có gì đặc biệt, nhưng sắc mặt của cô không được tốt như lúc nãy. Sắc mặt của những người hầu cũng trở nên tối sầm lại. Nếu có vấn đề với công chúa thì họ không thể tránh khỏi sự khiển trách.
"Công chúa, Hoàng tử điện hạ muốn được gặp người. Thần mời ngài ấy vào trong nhé?"
"Cuối cùng hắn cũng đến rồi.."
Khoảnh khắc mà Rezef yêu cầu được gặp cô.
"Được, mời vào đây."
Kayena cố gượng dậy trong khi vừa nằm xuống. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng điều đó là quá sức đối với cô. Nhưng cô lại chẳng thể nghỉ ngơi được. Cô buộc phải làm vậy, bởi vì đây là khoảnh khắc cô đối mặt với đứa em trai của mình, kẻ thực sự đã đầu độc cô.
"Hắn không có ý định gϊếŧ Kayena, nhưng hắn ta có ý định đổ tội cho ai đó mà vừa hay lại là mình."
Cô ấy thực sự đã bị Rezef lợi dụng. Biệt danh "con rối" rất hợp với cô.
Cánh cửa mở ra và một chàng trai trẻ đẹp trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh bước vào.
"Hoàng tử Rezef tới..."
Tất cả những người hầu gái cúi đầu nhìn hắn với đôi mắt lo lắng. Anh ta là nam chính thứ hai trong tiểu thuyết và cũng là người sẽ trở thành Hoàng đế của Đế quốc Eldaim trong tương lai.
Đó là Rezef Hill, em trai cùng cha khác mẹ của Kayena. Là kẻ vô lại, gϊếŧ chết Hoàng đế rồi chiếm ngai vàng.
Khác với vẻ ngoài khôi ngô của hắn, lại là nhân vật có bản tính tàn bạo hơn bất cứ ai khác.
Hoàng đế là một người nhẫn tâm với con cái. Khi người khác nhìn vào, sẽ nghĩ rằng đó không phải là con ruột. Điều đó rất nghiêm trọng đối với Rezef. Hoàng đế từ chối chia sẻ bất kỳ quyền lực nào với đứa con trai nhỏ của mình. Lớn lên dưới sự đối xử lạnh nhạt của Hoàng đế từ nhỏ, Rezef trở thành bạo quân như một điều hiển nhiên.
"Olivia đã xoa dịu sự thiếu thốn tình cảm của Rezef như vậy đó."
Đứa trẻ tội nghiệp thiếu sự chăm sóc và ấm áp.
Mặc dù rất tức giận, nhưng cô có thể hiểu được điều đó.
Rezef trông như thể hắn phải tìm cô ấy cho bằng được ngay sau khi vừa bận việc ở ngoài về, mặc cả áo khoác và đeo cầu vai.
"Cơ thể chị thế nào rồi?"
Kayena suýt cười phá lên. Đó không phải là lời nói thích hợp vào lúc này, nhất là xuất phát từ người đã gây ra căn bệnh này cho cô.
Cô ấy nở một nụ cười trên môi.
"Ta vẫn ổn, ta có thể chịu đựng được."
Rezef, người đã mong đợi cuộc cãi vã khó chịu của Kayena, đã ngừng lại một chút trước phản ứng không lường trước được này. Giọng nói điềm đạm, cách nói chuyện bình tĩnh, phong thái nhẹ nhàng và thái độ mềm mại như thế này chưa từng thấy ở chị gái dù chỉ một lần.
"Có phải vậy không đó? Em thực sự rất vui khi nghe điều này."
Hắn đi đến bên giường của cô ấy và ngồi xuống mà không hề xin phép.
"Đến bây giờ mình vẫn chưa thể đoán trước được, nhưng giờ mới cảm thấy hắn đối với mình không hề nhiệt tình."
Giọng điệu của anh ấy rất ngọt ngào, nhưng không có sự tôn trọng hay lịch sự. Thật vô lý khi nói rằng họ là người thân của nhau. Rezef không thể nào coi Kayena là người thân được. Từng hành động đó đều cho thấy anh đã suy nghĩ và đối xử với Kayna như thế nào.
"Em đã hỏi bác sĩ và họ nói rằng chị đang hồi phục rất tốt. Chị sẽ sớm khỏe lại thôi."
"Chị làm em lo lắng không đâu rồi, bận rộn mà còn phải đến đây không phải sao?"
".....Chị đừng nói vậy mà."
Rezef càng tiếp tục nói chuyện với cô thì càng đặt ra nghi vấn. Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện bình tĩnh như vậy với Kayena. Có phải chỉ là vì đau nên không có sức lực không?
"Chắc chắn là có điều gì đó rất khác thường."
Hắn ta không thể xác định chính xác nó là gì, nhưng trực giác mách bảo có gì đó không ổn. Thái độ trưởng thành của Kayena khiến hắn có cảm giác như người đang nói chuyện trước mặt hắn không phải là cô, mà giống như là có ai đó đang sử dụng thân xác của cô ấy vậy.
Rõ ràng, đó không phải là chị gái của anh ta.
"Em hẳn là rất bận rộn, không phải đến làm quá đi?"
Rezef nhìn cô với đôi mắt xanh lấp lánh như thể đang cố gắng đọc được nội tâm bên trong của Kayena.
Nhìn bề ngoài thì Kayena chỉ trông không có sức lực vì bị ốm.
"Phải gặp chị và xác nhận chị bình an vô sự thì em mới yên tâm được. Xin hãy tha thứ cho sự thiếu kinh nghiệm của em."
Rezef đã rất bối rối vì cô ấy hiếm khi càu nhàu hay cáu kỉnh.
"Bình thường chị ta đã phải hỏi hơn mười lần về việc khi nào thủ phạm bị bắt."
Đôi môi luôn nhẹ nhàng như lông vũ đối với bản thân giờ đây lại nặng như treo tạ, không thể đọc được biểu cảm của cô.
"Chắc là vì đau nên vậy. Suýt nữa thì bị đầu độc rồi nên đương nhiên sẽ thấy sợ."
Thật khó để suy nghĩ khác đi về Kayena, người hiển nhiên chịu sự kiểm soát trong lòng bàn tay anh. Không, chính xác là anh ta không muốn suy nghĩ khác đi. Anh luôn nghĩ cô là một người phụ nữ vô dụng, ngoại trừ vẻ đẹp, và đúng ra là như vậy.
Vì vậy, anh ta đã kết luận rằng anh ta chỉ đang suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
"Em chắc chắn sẽ tìm ra kẻ định đầu độc chị bằng chính tay mình và bắt hắn phải trả giá. Vì thế chị đừng quá lo lắng."
Rezef nói như vậy và nắm chặt tay Kayena. Hắn làm vậy là để trấn an cô.
"Ngươi thật sự lợi dụng ta vì ngai vàng của ngươi thật không biết trên dưới mà."
Kayena mỉm cười, cảm thấy thật xa cách. Xác nhận những điều cô ấy đã biết, quả thật rất kỳ lạ.
Bây giờ những hình ảnh này trông giống như điển hình của hai người có tình chị em sâu đậm. Nếu một người không biết sự thật, người ta có thể nghĩ rằng họ thực sự là chị em rất thân thiết. Bởi vì cậu em trai đẹp trai ngoan ngoãn kia luôn làm tất cả những gì tốt nhất có thể để khiến chị gái mình hài lòng.
"Vì vậy mình không nghĩ rằng đứa em đáng khen đó đã cho mình uống thuốc độc."
Tuy nhiên, hiện tại, Kayena biết rõ rằng đối thủ của cô là một con quái thú với những móng vuốt ẩn giấu sau bộ dạng là một con mèo.
Người định đầu độc Kayena không phải là ai khác mà là Rezef.
"Chính xác là tình huống suýt bị đầu độc đó."
Vì vậy, nó lại càng khủng khϊếp và đáng sợ hơn.
Cô ấy nhìn chằm chằm Rezef.
"Rezef à, đừng tìm thủ phạm nữa."
Cô cảm thấy cơ thể anh ta hơi co giật.
"Chị đang nói gì vậy ạ?"
Trong suy nghĩ của Rezef, lẽ ra Kayena nên chạy khắp nơi bắt hắn tìm ra kẻ đang cố làm tổn thương chị ta. Tại sao bây giờ lại nói ngừng tìm kiếm?
Thật không thể tin được bây đầu óc hắn ta thật sự rất choáng váng.