Tại trung tâm của Đại sảnh, người phụ nữ đẹp nhất vương quốc đang khiêu vũ. Sau khi kết thúc điệu nhảy, cô vui vẻ duyên dáng vẫy tay chào. Mọi người bên dưới hoan hô, dành lời khen không ngớt cho người đẹp và bắt đầu rót rượu vào ly.
"Cho phép thần được khiêu vũ cùng người! Thưa Công chúa điện hạ!"
"Lần này đến lượt thần, thưa Điện hạ"
Danh tính thực sự của người đẹp kia là Kayena Hill, công chúa của Đế quốc Eldaim. Cô ấy cũng chính là chị gái của Hoàng tử Rezef.
"Bây giờ đến lượt Hoàng tử."
Hoàng tử Rezef, người đang chống cằm nhìn xuống sảnh từ vị trí cao nhất, không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt người đẹp. Hắn xóa đi biểu cảm lạnh lùng và hôn lên mu bàn tay cô với khuôn mặt mỉm cười.
"Chúc mừng sinh nhật chị yêu. Dù thời gian có trôi đi, mong chị sẽ mãi luôn lộng lẫy như bây giờ."
"Miệng lưỡi của em cứ như là thoa mật ong lên môi ấy!"
Kayena cười khúc khích trước lời nói của Rezef. Kiểu tâng bốc này là thứ mà cô rất yêu thích.
Rezef có một người chị thích được người khác xác nhận giá trị bản thân mình bằng những lời khen này.
Hắn vừa nhìn cô vừa cười chế nhạo.
"Phải giữ vẻ xinh đẹp lâu dài thì giá trị sử dụng của chị mới không bị giảm đi chị gái yêu quý của tôi à"
Giá trị của Kayena chính là mang trong mình dòng máu hoàng gia, là người phụ nữ xinh đẹp nhất và cũng là cô công chúa duy nhất của đế chế Eladaim...
"Chị là con búp bê xinh đẹp và ngốc nghếch của tôi, một con búp bê để mặc cho tôi điều khiển"
"Ôi trời, Rezef"
Kayena nắm lấy anh ta và chỉnh lại cổ áo bằng bàn tay dài thẳng của mình.
"Em vẫn còn là một đứa trẻ"
Trên thực tế, thái độ của cô không có gì là thiếu tôn trọng cả. Nhưng Kayena thậm chí còn không biết đây có phải là vấn đề lớn hay không. Bởi vì cô đã xem em trai mình như một hậu bối, là người em trai thiếu đi sự quan tâm và ấm áp mà cô chăm sóc. Đây là một nhận thức sai lầm mà chính Rezef đã gieo vào trong đầu cô.
"Chị có thích món quà này không?"
"Tất nhiên là thích rồi! Chị đặc biệt thích chiếc váy này nhất."
"Vì chị thích hoa hồng nên em đặc biệt tặng chị một chiếc váy luôn gợi nhớ đến những bông hoa hồng xinh đẹp giống như chị vậy"
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Kayena ra sau tai, và Kayena thản nhiên đón nhận cái chạm thân thiết này. Bởi vì cô đã quen với sự tử tế cô ấy luôn được yêu chiều.
"Bây giờ liệu quý cô đây có thể thể cho em vinh hạnh được làm bạn nhảy cùng với chị chứ?"
"Rất sẵn lòng."
Ngay khi họ tạo dáng, âm nhạc cũng đã bắt đầu. Hôm nay cô ấy đã nhảy xung quanh đại sảnh trong tay của Hoàng tử.
"Rezef!"
Kayena chạy vào trong phòng ngủ của Hoàng tử.
"Sao Công chúa có thể..."
Những người hầu trong cung điện rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này. Ngay cả Hoàng đế của một Đế quốc cũng phải tuân theo luật lệ. Cho dù cô có ngốc đến đâu, cũng không nên gọi thẳng tên Hoàng tử hay chạy vào phòng của Hoàng tử khi không có sự đồng ý. Hành vi hấp tấp đó chỉ trở nên tồi tệ hơn và cuối cùng nó sẽ càng khiến cô nhanh chóng bị hủy hoại.
"Không sao"
Các hiệp sĩ đã cố ngăn cản cô ấy nhưng Rezef đã giơ tay chặn cô lại. Kayena nhảy vào vòng tay của em trai với khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Rezef, tất cả việc này là một âm mưu. Là âm mưu đó! Hãy xử tử con nhỏ bẩn thỉu đó ngay lập tức cho ta!"
Tuy nhiên, Rezef chỉ nhìn người chị gái cùng cha khác mẹ với ánh mắt thờ ơ. Không để ý ánh mắt lạnh lùng đó, Kayena phun ra những lời nói cay độc với bộ mặt đáng sợ.
Sao con khốn dơ bẩn ấy lại dám quyến rũ công tước Kidray chứ?!! Tất cả là tại ả ta. Ngài ấy không thể nào lạnh nhạt với ta như thế được... … … … ! ”
"Chị à."
Rezef kéo cô ra khỏi người anh ta. Anh ta đã khuất phục những tên quý tộc nam ngu ngốc khác bằng con búp bê xinh đẹp tên là Kayena. Ngoài ra, hắn lợi dụng tính cách độc ác của cô để giữ trật tự trong giới quý tộc nữ. Cho đến giờ, cô đã hoàn thành những việc đó rất xuất sắc...nhưng lúc này cô dần trở thành mối phiền toái lớn đối với hắn.
"Chị vẫn chưa hiểu sao? Tôi biết là chị ngốc nghếch nhưng không ngờ chị lại không biết nắm bắt tình hình đến mức này."
Trước những lời nói lạnh lùng của Rezef, Kayena theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Khi nhận ra điều đó, cô nhanh chóng lùi lại một bước. Nhưng Rezef đã nhanh tay bắt lấy Kayena lại ngăn không cho cô chạy thoát.
"Chị thậm chí còn không thể gϊếŧ được Olivia, vậy thì làm sao tôi có thể giúp chị gái mình nếu đuôi của cô ấy bị giẫm nát như thế này đây? "
"Rezef ⋯⋯⋯⋯!"
"Không còn cách nào khác tôi phải xử lý chị bằng chính đôi tay này sao? Thật tiếc quá...!"
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má đang run rẩy của Kayena.
"Em, em làm sao có thể làm vậy……………!"
"Thật không may, chị không thể quyến rũ được Công tước Kidrey, nhưng thuộc hạ của anh ta Tử tước Gillian, muốn chị vì vậy ít nhất tôi có thể ném chị cho hắn ta. Sau đó chúng ta có thể thương lượng lại."
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Cô nhìn Rezef với biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt, như thể cô ấy không tin được.
"Rezef! Chị là chị gái của em đó. Sao em có thể đối xử với chị như vậy chứ?"
Rezef thở dài nhìn chị gái mình, người đến giờ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Chị nên sớm nhận ra rằng tất cả quyền lực mà chị đang có đều là do em ban tặng. Chà, biết làm sao đây dù sao thì cũng đã quá muộn để chị có thể làm bất cứ điều gì với nó."
"Bỏ ta ra, ta từ chối điều đó! Sao ngươi dám xúc phạm ta chứ!"
Kayena dường như phát điên.
Cô cảm giác như thế giới mà cô vẫn luôn tin tưởng đã sụp đổ ngay lập tức trước mặt mình.
"Em không thể làm vậy với chị! Là chị giúp em trở thành Hoàng đế"
Rezef bật cười trước tiếng khóc dữ dội của cô ấy.
"Có vẻ như chị vẫn chưa nhận ra sự thật rằng mình đang bị lợi dụng nhỉ? Con rối tội nghiệp của tôi."
"Rốt cuộc, tại sao lại như vậy? Chị đã làm gì sai à? Em giận chị sao? Chị thực sự không biết. Em không có lý do gì để đối xử với chị như vậy".
Cô gần như cố gắng nén cơn giận của mình xuống và cố gắng thuyết phục anh ta một cách đáng thương nhất có thể. Chưa khi nào hình ảnh đẹp đẽ ướt đẫm nước mắt của cô lại không phát huy tác dụng.
"Kayena tội nghiệp. Vậy thì lẽ ra chị nên gϊếŧ Olivia, tại sao chị lại không làm được hả?"
Rezef lắc đầu rồi đi tới ngồi xuống ghế sofa.
"Thật đau lòng. Tôi không thể tin được rằng chị gái mình lại là kẻ độc ác như vậy".
"Cái gì......?"
Công tước Kidray hỏi liệu anh ta có thể điều tra vụ việc này không? Vâng đúng vậy, tôi cho phép."
"Rezef!"
Hắn dựa lưng vào ghế sofa nhìn Kayena với ánh mắt lạnh lùng.
"Hãy nhốt người phụ nữ độc ác này trong phòng của ả ta."
Các hiệp sĩ tóm lấy cô ấy một cách thô bạo. Kayena, người kể từ khi sinh ra chưa bao giờ phải trải qua sự xúc phạm lớn đến như vậy trong đời, hét toáng lên.
"Buông ta ra! Buông ta ra! Sao các ngươi dám? Các ngươi không biết ta là ai sao?"
Cô vất vả đấu tranh dưới bàn tay của những hiệp sĩ, nhưng cô không thể chống chọi lại họ chỉ bằng thân hình mỏng manh này, điều mà cô nghĩ sẽ chỉ là thứ xa xỉ trong suốt quãng đời còn lại của mình.
"Rezef"-!"
Kayena hét lên với Rezef như thể cô ấy sắp ói ra máu. Tuy nhiên, hiệp sĩ đã lôi cô ra ngoài không thương tiếc và ngay sau đó cánh cửa phòng ngủ đã được đóng chặt lại ngay sau lưng cô.
..........
Người phụ nữ tắt màn hình điện thoại. Đây là cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc đi đọc lại nhiều lần chỉ để khẳng định kết cục của ác nữ. Trái tim cô tan nát khi chứng kiến
cảnh Kayena sống một cuộc đời khốn khổ sau khi bị bán cho Tử tước Gillian, như thể chính cô đã trải qua điều đó.
"Quản lý, không phải chị có hẹn sao?"
Một nhân viên nói với người phụ nữ. Người phụ nữ gật đầu.
"Ừ, tôi đi đây."
Cuốn tiểu thuyết để lại cho cô cảm giác khó chịu vì nó không rời khỏi tâm trí của cô ngay cả khi đang làm việc. Cô cứ có cảm giác quen thuộc đến lạ thường. Cô và ác nữ thực ra đều giống nhau. Cả hai đều là những con rối bị ai đó lợi dụng một cách triệt để.
"Chị đã xong việc rồi ạ?"
Người phụ nữ hiếm khi đi làm sớm đã thu dọn đồ đạc, cấp dưới của cô thấy lạ nên hỏi khi cô đã thu dọn xong đồ đạc. Không nói một lời, người phụ nữ gật đầu đi vào thang máy.
"Đợi một chút"
Đó là giám đốc điều hành Kim.
"Hãy cùng nhau đi xuống."
Cửa thang máy đóng lại.
"Hôm nay cô tan làm sớm nhỉ?"
"......"
"Tôi thấy rằng kết quả công việc của cô trong đánh giá giữa năm rất tốt. Quả nhiên cô là người có năng lực."
Anh ta đặt tay lên vai cô gái. Cô cảm thấy như có một con bọ đang chạy khắp cơ thể mình.
"Tôi có việc xin phép đi trước."
Cô vội vã lao ra khỏi thang máy ngay khi cửa thang máy vừa mở. Phía sau cô anh ta hỏi lớn.
"Cô vẫn còn đang buồn bực đấy à?"
Người phụ nữ dừng bước.
" Nhờ tôi, cô mới trở thành người quản lý nhóm trẻ tuổi nhất và sớm thôi sẽ trở thành phó giám đốc."
"Chị nên sớm nhận ra rằng tất cả quyền lực mà chị đang có đều là do em ban tặng. Chà, biết làm sao đây dù sao thì cũng đã quá muộn để chị có thể làm bất cứ điều gì với nó."
Người phụ nữ bật cười khi nhớ lại lời thoại của Rezef trong tiểu thuyết. Cô quay lại nhìn.
" Anh nói điều này một lần nữa là bởi vì anh cần tôi, không phải sao?"
Giám đốc điều hành Kim cười rồi búng ngón tay chỉ về phía cô ấy.
"Cô biết đấy, bây giờ tôi chỉ có một trưởng nhóm là cô thôi."
Người phụ nữ mỉm cười và quay đi. Cô đã chán ngấy việc phải sống như một con rối của ai đó rồi.
Chính vào lúc này.
"Ai vậy ạ?"
Có ai đó đang đứng ở phía ghế lái xe của cô. Hắn mặc áo khoác đen và đội mũ trùm kín người. Thật khiến người ta có cảm giác bất an.
Người đàn ông từ từ xoay người lại.
"Tất cả là tại mày."
Người phụ nữ lùi lại.
"Vì mày mà tao đã mất hết tất cả!"
Hắn lao đến đâm một nhát dao vào bụng cô.
Giám đốc điều hành Kim, người đi theo sau, phát hiện cô nằm gục ngã giữa những chiếc xe hơi. Người đàn ông rút dao ra rồi lao về phía Kim.
"Mày cũng đi chết đi!"
Cô ôm lấy vết thương trên bụng, nhìn Giám đốc điều hành Kim đang bị người đàn ông kia tấn công. "Kết cục của nhân vật phản diện dường như đều giống nhau cả." Tầm nhìn của cô ngày càng mờ dần. "Chết như này cũng không đến nỗi quá tệ nhỉ?".
Đó là những hồi ức cuối cùng của người phụ nữ.
*****
"Ồ ·····"
Đầu cô đau nhói và cổ họng trở nên khô khốc. Cô cúi xuống và ho nhiều lần.
"Khụ khụ......"
Cô khó khăn lắm mới mở được đôi mắt ra.
Giọng nói của ai đó dần trở nên rõ ràng hơn.
"Công chúa đã tỉnh rồi! Mau gọi bác sĩ đi!"
Cô nắm lấy cái đầu đang đau nhức của mình và lăn lộn trên giường. Đây là tình huống gì vậy? Rõ ràng là mình bị dao đâm cơ mà.
"Công chúa điện hạ! Người bị làm sao vậy, người có nhận ra chúng tôi không?"
Cô cảm nhận được sự lo lắng đang tập trung quanh mình. Cô nheo mắt và tập trung ánh nhìn. Một người phụ nữ ngoại quốc mặc trang phục cổ xưa đang lo lắng nhìn cô. Thật kỳ lạ, cô cảm thấy như đã từng nhìn thấy cô ta trước đây rồi nhưng nhất thời chưa nhớ ra.
Sau đó, cánh cửa mở ra và có người bước vào.
"Cung kính Hoàng tử điện hạ...."
"Chị ơi"
Cậu thanh niên có mái tóc vàng lên tiếng. Anh ta kéo sự chú ý của mọi người lại.
"Chị Kayena, chị có sao không ạ?"
"・・・・・・Kayena?"
Cậu thanh niên đẹp trai kia nắm lấy tay cô.
Trong khoảnh khắc, cô ngạc nhiên đến nỗi mở to hai mắt. Không thể nào, làm sao điều này có thể xảy ra chứ?
"Rezef... "
Mọi thứ bất chợt ập đến khiến cô choáng váng.
"Vâng, chị ơi. Em đây."
Cậu thanh niên cẩn thận hôn vào tay cô và nhìn cô với vẻ mặt lo lắng. Người phụ nữ, à không, Kayena lẩm bẩm một mình.
"Ta vẫn còn sống."
Và rồi cô ấy cứ thế ngất đi.