Chương 11: LÀM TÔI THẤY BUỒN NÔN
Tần Hàm Dịch tay trái giữ vào gáy cô, bàn tay vốn dĩ đang chống vào tường lúc này đã trượt xuống lưng cô, sờ nhẹ nhàng từ trên xuống dưới.
Các động tác của anh ta, nhẹ nhàng một cách bất thường, làm cho toàn thân cô đều run rẩy lên.
Diệp Dĩ Muội trong lòng như có tiếng thúc giục, bảo cô hãy đẩy anh ta ra.
Thế nhưng, cô chỉ gục đầu xuống, hai tay đang vê vê vào vạt váy, không biết nên hành động thế nào.
Lưỡi của anh mang theo sự cướp bóc, có ý muốn chiếm hữu, lướt qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô, để lại hương vị đặc trưng chỉ bản thân mình mới có, dường như đang tuyên thệ đó là chủ quyền của anh ta.
Anh ta mυ"ŧ đi mυ"ŧ lại nhưng lại không hề lỗ mãng, từng chút từng chút như hút đi tâm trí của cô.
Cơ thể cô dần dần mềm nhũn ra, con tim bắt đầu cảm thấy rung động, đôi môi cô run rẩy, hôn ngược lại anh.
Hành động của cô, dường như đã kí©h thí©ɧ tới anh ta, hành động vừa nãy của anh ta còn nhẹ nhàng ngọt ngào là thế, lúc này đột nhiên lại trở nên điên loạn.
Anh ta thở hổn hển, hai tay trượt xuống dưới, giữ lấy hông cô.
Cơ thể cao lớn của anh ta nghiêng về phía trước đem cơ thể của cô kẹp chặt giữa cơ thể mình và bức tường.
Còn bàn tay anh ta lúc này đã đặt vào mông cô và cũng không yên phận ở yên một chỗ…..
Cơ thể đột nhiên trong trạng thái lâng lâng, bức tường lạnh áp vào lưng làm cho Diệp Dĩ Muội khẽ giật mình, cô như bừng tỉnh, ý định rời đi lúc nãy đã dần dần quay trở lại.
Đôi mắt mở to tròn của cô không biết từ khi nào đã nhắm lại, đôi bàn tay đặt lên vai anh ta lúc nãy nhanh chóng thu về và buông thõng xuống, đang định đưa tay để đẩy anh ta ra, nhưng anh ta đã nhanh hơn cô một bước, cả cơ thể anh ta lùi về phía sau, Diệp Dĩ Muội bị ép vào tường lúc này như mất đi chỗ dựa, cô ngã luôn xuống đất.
“Phịch” một tiếng vang lên rõ to, mông của Diệp Dĩ Muội như không được kiểm soát mà rơi xuống đất, cả người cô cũng ngã xuống, đột nhiên cô tức giận ngẩng đầu lên nhìn Tần Hàm Dịch.
Anh ta vẫn thản nhiên đứng đó, cúi đầu xuống nhìn cô từ đầu tới chân, khẽ cười, rồi từ từ quỳ xuống: “ Diệp Dĩ Muội, cô đóng kịch đúng là…..” anh ta đưa cánh tay ra, giữ lấy cằm cô, nheo mắt lại, vừa lắc đầu vừa nói giọng ngao ngán: “Làm tôi thấy buồn nôn.”
Chương 12: BỊ ANH TA SỈ NHỤC
Sau khi con tim cô bình tâm trở lại, tất cả sự kiêu ngạo đột nhiên như đều biến mất tất, cả người cô lúng túng xấu hổ, ước gì bây giờ ở đây có cái hố nào cho cô chui xuống.
Hóa ra, nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào của anh ta dành cho cô chẳng qua cũng là để báo thù mà thôi…..
Một giây trước cô còn cảm thấy cảnh tượng anh ta và Châu Lan Na tình tứ, ân ái với nhau là rất ghê tởm.
Một giây sau, cô lại như say ngất ngây trong nụ hôn của anh ta.
Chẳng trách anh ta nói cô giả tạo ,cô đóng kịch, ngay đến cả bản thân cô cũng đều không có cách nào để giải thích cho sự thay đổi kì lạ này.
Hoặc là, chẳng qua chỉ là một lần tùy hứng, một chút không để ý, một lần phóng khoáng….
“Diệp Dĩ Muội, muốn tôi làm cô thỏa mãn thì lần sau cứ nói thẳng ra, không cần dùng cái cách như thế này đâu, để thu hút sự chú ý của tôi.” Tần Hàm Dịch bỏ tay trên cằm cô ra, đưa bàn tay vỗ nhẹ lên má cô vào cái như dạy bảo, sau đó tiếp tục nói không chút nể tình: “Có điều, cái mặt cô vừa này ấy, đúng là không biết xấu hổ chút nào.”
Diệp Dĩ Muội bị làm cho tức tới nỗi toàn thân run lên, không biết và cũng không còn sức lực để mà phản bác lại, chỉ có thể quay mặt sang một bên, không nhìn anh ta nữa.
Diệp Dĩ Muội, sao vừa nãy mày lại như thế, không kiểm soát được bản thân như vậy, lại đắm mình vào nụ hôn của một tên ác quỷ.
Anh ta đột nhiên đưa tay lên má kéo đầu cô lại về phía chính diện, anh ta ghét đến chết cái thái độ né tránh này của cô.
Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô tội, uất ức của cô, cuối cùng đã không nhịn được mà nói những lời châm biếm cay độc: “Cái mặt này, tuy không phải là khẩu vị của tôi, nhưng miễn cưỡng thì cũng coi như là đổi khẩu vị, vốn dĩ cũng có thể tiếp tục mà thưởng thức đấy. nhưng, chỉ cần nghĩ tới việc cô là do bọn họ mua về cho tôi là tôi lại thấy buồn nôn, có cố cũng nuốt không trôi.”
Khuôn mặt cô vốn dĩ đã nóng bừng rồi lúc này như lại càng nóng ran lên, toàn thân cô không ngừng run rẩy, cũng không biết là do đang tức hay là do xấu hổ nữa.
“Bổn phận của cô là làm Tần gia thái thái, đúng có tìm cách bày mưu đặt kế để đưa tôi vào tròng. Bằng không, cô sẽ không được yên với tôi đâu.” Tần Hàm Dịch đứng lên, chẳng thèm để ý tới cô mà quay trở về khoang máy bay chỗ ngồi của mình.
Còn cô lại không biết, đắm mình trong nụ hôn đó, không chỉ có một mình cô, mà còn có cả anh ta…..
Cô nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, cô ngồi đần người dưới đất, con tim cô đau lên từng cơn, cô quên mất mình phải đứng lên.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” một giọng nói đàn ông đột nhiên vang lên bên tai cô, một khuôn mặt thư sinh anh tú và rạng rỡ xuất hiện trước mặt cô.
Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp lôi cô ra khỏi không gian mà cô đang bị ngập chìm vào, cô ngẩn ngơ nhìn vào khuôn mặt anh tú và nam tính đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, cô có cảm giác dường như cô sớm đã biết anh ta vậy.