Chương 27-28

Chương 27: TÌNH YÊU THỰC SỰ CỦA ANH

Tần Hàm Dịch thấy ánh mắt của Hứa An Ca nhìn thẳng về phía Diệp Dĩ Muội, đột nhiên cảm thấy tức giận, quay đầu lại nhìn Diệp Dĩ Muội, làm cho cô sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, anh ta mới quay người lên, nói lời với ngữ khí khó chịu cùng Hứa An Ca: “Hứa An Ca, chúng ta gặp riêng nhau nói chuyện một lát.”

“Tần Hàm Dịch, có gì thì cứ đứng trước mặt Dĩ Muội và Châu tiểu thư nói luôn đi! Việc gì phải giấu giấu diếm diếm!” Hứa An Ca với bộ dạng chẳng có gì phải sợ, nói giọng hết sức thờ ơ.

Lời nói của Hứa An Ca làm cho Tần Hàm Dịch tối sầm mặt lại, một lúc sau vẫn chưa thể đáp lại, đột nhiên làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Diệp Dĩ Muội lúng túng nhìn Hứa An Ca như một con yêu quái, cô cười cười gượng gạo rồi từ phía sau lưng Tần Hàm Dịch đi ra, nói với ngữ khí vô cùng tự nhiên: “Tần Hàm Dịch đưa thẻ phòng cho tôi, tôi về phòng trước, thay quần áo.”

Cô cảm thấy, bây giờ cô bắt buộc phải rời đi, tránh khi cơn phẫn nộ của cả hai phun ra thì người bị thương sẽ là cô.

“Vội đi thế làm gì hả?” Tần Hàm Dịch mặt tối sầm, gằn giọng nói với cô, bèn kéo tay cô lại, để cô đứng giữa anh ta và Hứa An Ca: “Hứa An Ca, anh và Diệp Dĩ Muội rốt cuộc là có quan hệ gì?”

“Tôi thích cô ấy, đơn giản đúng không?” Hứa An Ca nắm lấy một bên cánh tay của Diệp Dĩ Muội, nói lạnh lùng với Tần Hàm Dịch: “Tần Hàm Dịch, nếu anh đã không yêu cô ấy thì lên lập tức ly hôn với cô ấy đi.”

“Hứa An Ca, bỏ tay ra!” Tần Hàm Dịch nắm lấy một bên cánh tay của Diệp Dĩ Muội dùng lực kéo cô về phía mình.

Hứa An Ca theo phản xạ nắm chặt lấy tay Diệp Dĩ Muội, nhưng khi nhìn thấy cô nheo mày lại vì đau, anh như thương cô mà theo phản xạ bỏ tay cô ra.

Vậy là, cơ thể Diệp Dĩ Muội làm trung tâm, cánh tay cô liền trở thành sợi dây thừng cho trò chơi kéo co của hai người, cuối cùng vì Hứa An Ca bỏ tay cô ra, Tần Hàm Dịch được đà kéo cô mà đem cô kéo vào lòng mình.

“Hứa An Ca, anh nghe cho rõ, Diệp Dĩ Muội là thái thái của Tần Hàm Dịch tôi, cả đời này anh đừng có mơ mộng ảo tưởng điều gì.” Tần Hàm Dịch nghiến răng lại nói từng câu từng chữ, toàn thân anh ta toát ra một hơi lạnh, người không biết sự tình, chắc sẽ thực sự cho rằng, anh ta đang vì Diệp Dĩ Muội mà ghen.

Ánh mắt Hứa An Ca long lanh, môi anh ta khẽ nhếch lên, cười như không cười nhìn Tần Hàm Dịch: “Cả đời này giữ lấy Dĩ Muội, không ly hôn, vậy Hạ Lam thì sao? Chẳng phải anh rất yêu cô ấy à?” đầu của Diệp Dĩ Muội đột nhiên như nổ bùm một tiếng rồi trở nên trống rỗng, trong đầu cô lúc này chỉ còn có một ý nghĩ: “người phụ nữ mà Tần Hàm Dịch yêu tên là Hạ Lam.”

Chương 28: GIẤC MƠ NĂM ĐÓ

Sau

Chỉ một câu nói mà dường như đã đem trái tim cô cắt ra làm từng mảnh nhỏ.

Cô đột nhiên như hieur ra điều gì đó….

Hóa ra, hai người đàn ông này đối với cô, anh tranh tôi cướp, chẳng qua cũng là vì một cô gái tên Hạ Lam.

Hứa An Ca muốn chia rẽ cô và Tần Hàm Dịch làm cho hai người li hôn để dành vị trí Tần thái thái cho Hạ Lam sao?

Trái tim cô như tan vỡ, cô cảm thấy chua xót, Diệp Dĩ Muội đứng thẳng lên, không còn dựa vào lòng Tần Hàm Dịch nữa, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đầy thù hận vào Hứa An Ca.

“Dĩ Muội….” Hứa An Ca nhìn vào nét mặt choáng váng của cô, tiếng nói anh ta nhẹ nhàng khẽ gọi tên cô thân thiện.

“Tôi không cần biết và cũng không muốn biết rốt cuộc hai người vì cái gì, nhưng đừng lôi tôi vào!” Diệp Dĩ Muội nhìn Hứa An Ca với ánh mắt lạnh lùng, tự cười chế giễu bản thân mình: “Cuộc hôn nhân này, từ đầu tới cuối tôi đều không được làm chủ, việc li hôn càng không phải tôi nói là xong. Chỉ cần Tần Hàm Dịch đồng ý ly hôn, tôi sẵn sàng nhường vị trí Tần thái thái bất cứ lúc nào cho Hạ Lam.”

“Dĩ Muội!” Hứa An Ca hốt hoảng lúng túng tiến lên phía trước, muốn giải thích điều gì đó với cô.

Nhưng Diệp Dĩ Muội lại không hề có ý định cho anh ta cơ hội, cô nhìn anh ta rồi quay người bỏ đi.

“Dĩ Muội, không phải như cô nghĩ đâu, cô phải tin tôi!” Hứa An Ca nói chắc chắn phía sau lưng cô nhưng vẫn không giữ lại được bước chân của cô.

“Dĩ Muội, anh là An ca ca đây!” tiếng gọi càng có phần lo lắng, không chịu được mà lại một lần nữa vang lên.

Diệp Dĩ Muội đang bước đi những bước nhanh chóng như chạy trốn đột nhiên như đóng băng lại, không cử động.

An ca ca….

Ánh mắt Diệp Dĩ Muội không hướng về phía trước nữa, kí ức của cô trở về với năm khi cô mười tuổi.

Ngày hôm đó, cô bị cha dượng đánh mắng, khi một mình ngồi bên bờ biển khóc, đột nhiên trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay màu trắng kẻ.

Ngẩng đầu lên nhìn, bèn nhìn thấy một chàng thanh niên cao cao, gầy gầy, khuôn mặt rất đẹp trai đang đứng trước mặt cô.

“Một có gái xinh đẹp thế này mà lại ngồi đây khóc, đúng là làm cho người khác thấy thương mà, nhanh lau nước mắt đi.” Chàng thanh niên cúi người xuống, đặt chiếc khăn tay vào lòng bàn tay Diệp Dĩ Muội, sau đó liền quay người rời đi.

Nếu, trong tay vẫn còn cầm chiếc khăn tay của chàng thanh niên, chắc là Diệp Dĩ Muội sẽ đem khoảnh khắc đẹp đẽ đó coi như là một giấc mơ. Cô nhìn theo bóng dáng anh khuất dần khỏi tầm mắt của mình, cô tưởng rằng, khoảnh khắc đẹp đẽ đó chỉ là trong phút chốc.