Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại kể về một chàng trai làm cho trái tim của một cô gái đau đớn. Nỗi đau này vĩnh viễn cô cũng không thể nào quên được. Sự thật được hé lộ thông …
Xem Thêm

Bằng không hắn đã không cần giấu diếm cô, rõ ràng là cùng Chu Lỵ Á gặp mặt lại nói dối cô là ở lại làm thêm giờ, hơn nữa không dám ở trước mặt cô nhận điện thoại của Chu Lỵ Á.

Đây cũng cần gì chứ, cô không đành lòng thấy hắn giấu diếm khổ cực như vậy, cho nên chủ động thành toàn.

"Chúng ta không cần gặp lại nhau." Kiều Quỳnh An quyết cự tuyệt. "Em. . .hi vọng sau này anh có thể hạnh phúc."

Mất đi cô, hắn còn có cái gì gọi là hạnh phúc sao?

Đỗ Phương Cần không nói gì mà tự hỏi trời xanh.

Hết lần này tới lần khác Kiều Quỳnh An cố chấp gạt bỏ đi những suy nghĩ mới phát sinh, mặc kệ hắn nói như thế nào cũng không chịu tiết lộ lúc này cô đang ở đâu, cũng kiên quyết hai người không cần thiết phải gặp mặt, cô càng kiên trì không muốn nói ra nguyên nhân chia tay.

Đỗ Phương Cần xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.

Được rồi, chí ít xác định được cô đang an toàn, như vậy hắn cũng yên tâm.

Về phần muốn biết cô đang ở đâu. . .hẳn không phải là một vấn đề khó khăn, hắn sẽ nghĩ biện pháp.

Dường như không dễ giải quyết, chẳng biết tại sao lúc này Kiều Quỳnh An lại kiên trì cố chấp ý nghĩ muốn chia tay.

"An. . ." Hắn khẽ gọi cô.

"Ừ?" Nghe được hắn dịu dàng gọi tên, Kiều Quỳnh An rất không tự chủ mà phiến hồng khoé mắt.

Sớm biết rằng không nên nghe điện thoại, làm cho cô bây giờ tâm hoảng ý loạn.

"Anh sẽ không đồng ý chia tay." Hắn rất nghiêm túc nói, "Trước tiên hi vọng em sẽ cùng anh gặp mặt, sau đó chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, quyết định của em cũng không thể là quyết định của anh."

Ở một chỗ khác ngoài điện thoại, Kiều Quỳnh An đã cắn môi dưới, không tiếng động mà rơi lệ.

Cô muốn hỏi hắn, tại sao muốn như vậy chứ? Cô đã cố gắng thoát ra khỏi tình yêu của mình, vì sao hắn còn dồn ép không tha, chẳng lẽ nhất định phải đi tới cùng, làm cho tình cảm hai bên cạn kiệt mới đến nói lời chia tay sao?

Cô không muốn, cô muốn vì tình yêu của bản thân mà lưu lại một hồi ức tốt đẹp.

Tay run run nhấn tắt điện thoại di động, Kiều Quỳnh An vô lực ngồi thụp xuống sán nhà, cắn môi khóc nức nở.

Mà ở một đầu khác của thành phố, Đỗ Phương Cần mặt lạnh băng, trừng mắt nhìn điện thoại đột ngột bị ngắt.

Một đêm này, ai cũng không dễ chịu.

Thực sự quá rối ren.

Đỗ Phương Cần phiền não đi đi lại lại trong phòng làm việc. Mái tóc rối tung vốn ở bên trái bị hắn bới sang bên phải, rồi từ bên phải lại một lần nữa bới sang bên trái. Căn bản đã chẳng còn biết vị trí ban đầu của chúng ở đâu.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình hiện lên thông qua tấm kính thuỷ tinh phía sau bàn làm việc, Đỗ Phương Cần sửng sốt một chút, cười khổ.

Bộ dạng này của hắn thường bị Kiều Quỳnh An pha trò chọc cười: Bộ dạng nhếch nhác chán chường nhất cũng chính là bộ dạng đẹp trai nhất.

Quỳnh An mới rời nhà ba ngày, mà sự việc này đã làm hắn hoá ngu ngốc tự phá huỷ bản thân, lại khôi phục lại cuộc sống trạch nam ngày trước.

Bộ dạng chán chường của anh thật sự quá đẹp trai, em phải tận lực giúp anh chỉnh chu một chút, mới có thể tương đối giống với nam nhân bình thường.

Kiều Quỳnh An đã từng cười nói với hắn như vậy.

Không biết hiện tại nếu hắn nói với Quỳnh An, hắn lại bắt đầu lôi thôi lếch thếch, Quỳnh An có hay không sẽ lo lắng hắn bị nữ nhân khác ham muốn?

Trước đây có lẽ sẽ. . ., nhưng bây giờ hắn không thể xác định đáp án.

Quỳnh An rốt cuộc uống lộn thuốc gì? tại sao đột nhiên phải dọn ra ngoài, kiên trì chia tay?

Ài~, thật phiền.

Tinh tinh! âm thanh truyền tin từ trên bàn vang lên, tiếng của thư ký truyền đến.

"Trưởng phòng, ngài có điện thoại, là chủ nhiệm Chu của công ty PR Vũ Trụ."

Đỗ Phương Cần âm thầm thở dài, trước khi nghe điện thoại tay không tự chủ lại bới bới tóc, đây là thói quen của hắn khi tâm tình phiền não.

Hắn nhấc điện thoại lên. "Nối vào đi."

Một giây tiếp theo hắn nghe thấy một giọng nữ đã từng làm hắn rất quyến luyến, rất quen thuộc. (Axx cuối cùng cũng chính thức lộ diện, ta *cắn*, ta *cắn*)

"Này, Phương Cần, em hiện tại đang ở gần FAITH, có muốn đi ăn trưa cùng em không?" Chu Lỵ Á nhiệt tình mời "bạn trai cũ" kiêm "đối tác hiện tại".

"Không được." Đỗ phương Cần căn bản ăn không nổi.

"Hắc, đừng như vậy, nếu em nhớ không lầm, trước đây chúng ta đã thoả thuận nếu khi đang làm việc mà vô tình gặp nhau thì sẽ đối đãi với đối phương như bạn bè, không phải sao?"

Không sai, hắn cùng Chu Lỵ Á đích xác có thoả thuận như vậy, Đỗ Phương Cần tự nhận đuối lý, giọng điệu của hắn xác thực không tốt.

"Lỵ Á, thực sự xin lỗi, anh hiện tại không đi được, thôi để lần sau anh mời em." Tâm tư hắn đang rối bời vì Kiều Quỳnh An, không có tâm tình ăn uống.

"Được rồi, vậy thì lần tới, nhưng anh ngàn vạn lần đừng nuốt lời đó, bye."

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi với Chu Lỵ Á, Đỗ Phương Cần không khỏi cảm thấy ông trời thật là một người hài hước, tựa hồ rất thích trêu đùa.

Mà đại diện cho PR Vũ Trụ đến ký hợp đồng với FAITH lại chính là chủ nhiệm mới nhận chức của bọn họ —— Chu Lỵ Á.

Sự việc đã trôi qua nhiều năm, giờ gặp lại Chu Lỵ Á, Đỗ Phương Cần nói không kinh ngạc là đang gạt người.

Chu Lỵ Á cũng giống như hắn, toàn bộ quá trình ký hợp đồng tựa hồ cũng đang cố tiêu hoá nỗi khϊếp sợ khi nhìn thấy bạn trai cũ.

Hắn lựa chọn thái độ khiêm tốn, không có chủ động cùng Chu Lỵ Á nói chuyện, dù sao tương lai cũng là đối tác của nhau, nếu để cho đồng nghiệp biết mối quan hệ trước đây của bọn họ, nhất định sẽ có lời đồn đại không hay truyền ra.

Nhưng ngược lại Chu Lỵ Á khá tự nhiên.

Trong bữa cơm sau khi hai bên chủ quản ký kết hợp đồng xong, cô lén tìm cơ hội tâm sự với hắn.

"Thật không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, chúc mừng anh." Chu Lỵ Á chủ động vươn tay ra bắt tay "hữu nghị".

Nếu "bạn gái trước" đã tự nhiên như vậy, Đỗ Phương Cần mà né tránh dường như quá không nghĩa khí.

"Chúc mừng anh cái gì?" hắn vươn tay cùng cô bắt tay, mang tính lịch sự.

"Anh bây giờ đã là người đàn ông thành công trong công việc, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?" vóc người kiều diễm của Chu Lỵ Á hơi ngước đầu lên, dùng góc độ xinh đẹp nhất của cô đối mặt với Đỗ Phương Cần.

"Em quá khen, anh chẳng qua chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ."

Chu Lỵ Á cũng không cho là vậy, FAITH hiện tại là công ty phát triển phần mềm trò chơi số một số hai Đài Loan, phần mềm trò chơi do họ thiết kế ra không biết có bao nhiêu quốc gia muốn tranh dành ký hợp đồng phát hành.

Huống hồ trước khi tiếp nhận dự án, cô đã tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu FAITH, cô biết Đỗ Phương Cần đồng thời cũng là một trong những cổ đông của FAITH.

Nhưng điểm này hiển nhiên hắn rất khiêm tốn, người biết điều này không nhiều lắm.

"Không phải ai cũng có thể lên làm trưởng phòng ở FAITH." Chu Lỵ Á khen tặng nói.

Lấy Đỗ Phương Cần bây giờ làm thước đo giá trị con người, tiền lương mỗi năm vượt qua ngàn vạn, tuyệt đối dư giả, thật không thể tin được năm đó cô không coi trọng, thậm chí là khinh bỉ công việc này, bây giờ lại tiền đồ sáng lạng.

Chu Lỵ Á đem tiếc nuối cùng hối hận đặt ở trong lòng không nói ra.

"Không hổ là chủ nhiệm công ty PR, thật biết nói chuyện, xem ra FAITH đem quảng cáo tiêu thụ cho quý công ty là chính xác."

Gặp lại được người yêu cũ đã từng làm hắn say đắm, nếu hỏi hắn có cảm thấy cảm giác mãnh liệt? đáp án là không có.

Chỉ có lúc mới nhìn thấy, trong lòng xuất hiện một cỗ kích động mãnh liệt, chẳng biết từ khi nào, thời gian thực sự đã mang đi tất cả, hắn hiện tại đã không còn nữa cái cảm giác đau nhức bị lừa dối năm đó.

Thêm Bình Luận