Nói truyện điện thoại rất lâu, khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Khi Đỗ Phương Cần quay lại phòng ngủ, Kiều Quỳnh An còn cố tình thản nhiên hỏi hắn: "Đã trễ thế này, ai gọi tới vậy?"
Đỗ Phương Cần không ngờ tới Kiều Quỳnh An sẽ hỏi, đầu tiên hắn hơi sửng sốt, sau đó lại nói: "Một người cấp dưới của anh, anh ta có một vài nghi vấn trong công việc muốn hỏi anh."
"Ừ " Kiều Quỳnh An nằm ở trên giường đáp nhẹ một tiếng, bên trong phòng bầu không khí nhất thời chìm xuống.
Đỗ Phương Cần tắt đèn lên giường, hắn quay người về phía Kiều Quỳnh An đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình, bàn tay to trợt mò mẫm lên bộ ngực mềm mại của cô, nhưng Kiều Quỳnh An lại nhẹ nhàng né tránh tay hắn.
"Em hôm nay mệt rồi. . ." lần đầu, cô cự tuyệt hắn cầu hoan.
Đỗ Phương Cần thân hình cứng đờ. "Ừ, được, mau ngủ đi, ngủ ngon." Nhưng hắn vẫn duy trì phong độ nam nhân, khẽ ôm lấy Kiều Quỳnh An đi vào giấc ngủ.
Mà Kiều Quỳnh An đưa lưng về phía Đỗ Phương Cần không tiếng động nước mắt từ từ rơi xuống.
Đỗ Phương Cần mới vừa nói dối cô. . .
Thật sự là rất không biết nên khóc hay nên cười đây.
Mấy ngày trước nàng nói nên lời chia tay cũng không bị cho là thật, Kiều Quỳnh An trong chốc lát nhất thời mất đi dũng khí, do dự không biết có nên mở miệng lần nữa hay không.
Ngày hôm nay Đỗ Phương Cần cùng với một kỹ sư cử hành lễ chúc mừng, hơn một tháng nỗ lực làm thêm giờ, trò chơi mới sắp được chính thức đưa ra thị trường.
Vẫn còn chưa đưa ra thi trường, bộ phận bản quyền quốc tế từ sớm đã được rất nhiều quốc gia đăng ký rồi, nhà chơi TW càng thêm mong đợi, các hương dân ở BBS càng sốt ruột thảo luận.
Hắn uống rượu rồi trở về, đang say, bước đi có chút bất ổn, vui vẻ kể với nàng chuyện làm ăn.
Kiều Quỳnh An cho rằng hắn cảm thấy vui vẻ, hắn có được thành công như ngày hôm nay hoàn toàn không phải do vận may, hắn rất nghiêm túc cũng rất cố gắng, trong năm năm ngắn ngủi, từ một kỹ sư trò chơi nhỏ bé leo lên chức trưởng phòng phát triển, thậm chí còn thu mua cổ phần làm cổ đông công ty, hắn hiện tại lương một năm không dưới ngàn vạn, là đối tượng bị rất nhiều nam nhân đố kỵ, đương nhiên nữ nhân cũng sẽ coi hắn là đối tượng rất tốt để kết hôn.
Năm đó Chu Lỵ Á chia tay hắn có phải hay không đã hối hận rồi? Cho nên trở lại bên cạnh hắn, muốn nối lại tình cũ?
Mà cô còn nhớ rõ, đối với sự phản bội của Chu Lỵ Á, Đỗ Phương Cần đã có bao nhiêu đau khổ, sở dĩ có thể đau đớn như vậy, là bởi vì rất yêu mà thôi.
Đỗ Phương Cần ngồi ở trên giường, để Kiều Quỳnh An giúp hắn cởϊ qυầи áo.
Cô đầu tiên giúp hắn lấy điện thoại trong túi áo khoác tây trang ra, lấy cả chiếc ví da ra ngoài, sau đó mới giúp hắn cởϊ qυầи áo.
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại dễ nghe vang lên ───
Đỗ Phương Cần cùng Kiều Quỳnh An đồng thời đưa tầm mắt nhìn về phía chiếc điện thoại di động được đặt ở trên giường.
Lỵ Á gọi tới.
Kiều Quỳnh An nhìn thấy biểu tượng trên màn hình điện thoại di động.
Đỗ Phương Cần phản ửng rất nhanh cầm điện thoại di động lên, từ trên giường đứng dậy.
"Anh đi nghe điện thoại." Hắn lập tức đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng khẩn trương của Đỗ Phương Cần biến mất, Kiều Quỳnh An lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Cô vừa thấy rất rõ ràng, điện thoại là Chu Lỵ Á gọi tới. Mà người uống say như hắn, thế nhưng lại bởi vì điện thoại mà nhanh chóng khôi phục ý thức! Ha ha, sức mạnh của tình nhân cũ thật là mạnh mẽ nha.
Đến lúc rời đi rồi sao? tiếp tục chịu đựng như vậy, chờ Đỗ Phương Cần chủ động mở miệng, cô nhất định sẽ đau lòng đến chết.
Rời đi, thành toàn. . . làm cho cả hai bên đều lưu lại ký ức hạnh phúc khi rời đi, dù sao cũng tốt hơn tương lai không yêu thương nhau khiến oán trách nhiều hơn.
Cuộc gọi tới của Chu Lỵ Á cuối cùng cũng khiến Kiều Quỳnh An hạ quyết tâm.
"Phương Cần, em muốn chia tay, em là nghiêm túc, không phải đùa vui."
Một ngày sau, Đỗ Phương Cần tạm thời đến Hồng Kông công tác, trước khi lấy hành lý ra cửa, Kiều Quỳnh An đưa hắn đến cửa, nói một câu như vậy với hắn.
Đỗ Phương Cần vốn còn muốn cười to, nhưng khẩu khí nghiêm túc của Kiều Quỳnh An làm cho hắn lo lắng không ổn.
"Quỳnh An, anh biết hơn một tháng nay anh bận chết đi được, em có oán hận thì cũng là bình thường, ngoan, chớ nóng giận, chờ anh từ Hồng Kông trở về nhất định sẽ bù đắp cho em thật nhiều."
Nếu không phải đùa vui, thì nhất định là đang nóng giận.
Thật khó khi được một người bình thản như Quỳnh An cũng dùng phương thức này để hấp dẫn sự quan tâm chú ý của hắn. . . Đỗ Phương Cần hôn nhẹ lên trán của cô, vỗ vỗ nhẹ nhàng lên gò má phấn hồng.
"Ngoan, chờ anh trở lại, chờ em viết xong bài, anh sẽ đến công ty xin nghỉ phép cùng em ra ngoài chơi có được hay không?"
Kiều Quỳnh An rất mệt mỏi, cô mãnh liệt lắc đầu.
Không phải nóng giận, cô không có, cô là nói thật.
Nhưng Đỗ Phương Cần không cho là thật.
Kiều Quỳnh An bất đắc dĩ trở lại phòng khách, điện thoại di động kêu lên, là nghiệp vụ viên phụ trách thuê phòng gọi tới, anh ta nói, anh ta đã tìm được một căn phòng cho cô, hỏi cô bao giờ rảnh rỗi qua xem phòng ốc.
"Ngay bây giờ." Nếu chia tay không bị cho là thật, như vậy cô sẽ dọn ra ngoài, rời đi rất ra, như vậy khi Đỗ Phương Cần đi công tác trở về không nhìn thấy cô, liền sẽ hiểu được cô là quyết tâm chia tay.
Cô sẽ ở lại ngôi nhà mà hai người đã sống chung với nhau hơn hai năm trong hai ngày này rồi sẽ lập tức dọn ra ngoài, rất không muốn, nhưng không thể không làm.
Sau đó, ngôi nhà này sẽ có một nữ chủ nhân rất xinh đẹp vào ở, về phần "nữ chủ nhân thời kỳ quá độ" như cô. . .lúc đó sẽ cúi chào cảm ơn, rồi đóng gói rời đi.
Cách đây bốn năm, Đỗ Phương Cần hai mươi bốn tuổi, vào buổi tối trước hôm giải ngũ.
Điều này sớm đã có dấu hiệu, tại sao hắn có thể ngốc đến mức không phát hiện ra? Hay hắn đối với bản thân đã quá tự tin rồi? Luôn cho rằng loại sự tình này sẽ không bao giờ phát sinh trên người như hắn.
Hắn đang ở Li Đảo(1) làm binh lính, phải hai tháng mới có một kỳ nghỉ dài quay về Đài Bắc nghỉ ngơi. Lúc mới bắt đầu, tình cảm của hắn với bạn gái Chu Lỵ Á còn rất tốt, tạm xa nhau để thương nhớ nhau nhiều hơn, tình cảm hai người ngày càng tăng gấp bội, thường thường vừa gặp nhau liền sẽ bùng cháy lửa tình.
Thế nhưng cùng với việc Chu Lỵ Á tìm được công việc, sau khi bắt đầu làm việc, thực tế loại sự việc này dường như làm cho tình cảm của bọn họ đột ngột đi xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người không kịp thích ứng, dần dần xuất hiện cãi vã.
Kỳ thực hoàn cảnh gia thế của hắn với Chu Lỵ Á không tệ, cha mẹ hắn kinh doanh chuỗi salon tóc nổi tiếng phía bắc Đài Loan, mà cha cô mới vừa nhận chức vụ cao ở cục cảnh chính, nên trong mắt người khác bọn họ khá môn đương hộ đối.
Nhưng hắn cũng không tiếp quản sự nghiệp theo nguyện vọng cha mẹ, hắn một lòng chuyên chú với sự phát triển trò chơi, dù sao sự nghiệp trong nhà đã có em trai có thể kế thừa.
Chu Lỵ Á vì thế mà cảm thấy bất mãn.
"Tuy rằng không thể so sanh với một vài gia đình giàu có khác, thế nhưng cha mẹ anh kinh doanh chuỗi salon tóc, bàn về tài sản tối thiểu cũng có hơn trăm triệu tệ, tại sao lại để em trai anh chiếm hết tiện nghi."
Đỗ Phương Cần không hiểu, bọn họ quen nhau gần năm năm, chẳng lẽ Lỵ Á lại không hiểu hứng thú của hắn ở đâu? Hắn dự định sau khi giải ngũ sẽ gây dựng sự nghiệp từ một kỹ sư phát triển phần mềm đơn giản, hắn coi trọng thị trường trò chơi trực tuyến ở Đài Loan, tương lai nhất định thu được lợi nhuận cao.