Cô đã sớm tập trung phong toả mục tiêu Đỗ Phương Cần, biết hắn sống chung với bạn gái nhưng không chịu buông tha, dù sao cũng không có người phụ nữ nào có thể chống lại sức quyến rũ của Đỗ Phương Cần, huống hồ cô cùng Đỗ Phương Cần có một đoạn thời gian yêu nhau.
Mà cô hiện tại biết bạn gái ở chung với hắn là ai.
Kiều Quỳnh An, học tỷ của Đỗ Phương Cần, một người cùng Đỗ Phương Cần cũng không tệ lắm, nhưng dáng vẻ bên ngoài cũng không phải quá xuất sắc.
Xem ra trong lúc cô bỏ rơi Đỗ Phương Cần, là do cô ta thay thế vào chỗ trống.
Đối thủ như vậy, cô căn bản không để vào mắt, huống hồ một trận hiểu lầm như ngày hôm nay sẽ làm cho khoảng cách giữa bọn họ ngày càng lớn hơn, thật sự là quá tốt.
Chỉ cần cô cố gắng thêm một vài động tác gây chia rẽ, bọn họ sớm muộn sẽ chia tay.
Mắt thầy ngày Đỗ Phương Cần trở lại bên cô không còn xa, như vậy, cô có thể tha thứ cho hắn ngày hôm này đã làm nhục cô bỏ đi.
Chu Lỵ Á thưởng thức bữa ăn người phục vụ đưa lên, trong lòng tính toán bước tiếp theo, khoé miệng đột nhiên hiện lên một lúm đồng tiền.
Cô mong muốn đồ vật cô chưa từng đạt được, cho dù là cô đã từng vứt đi, cô tuyệt đối không cho phép có bất kỳ người phụ nữ nào ngăn trở ở trước mặt cô, huống chi là cái loại phụ nữ nhan sắc bình thường như vậy, Kiều Quỳnh An không xứng đối với Đỗ Phương Cần.
Chỉ có cô, người xinh đẹp như cô mới có tư cách đứng bên cạnh Đỗ Phương Cần.
Kiều Quỳnh An thương tâm trở lại chỗ ở của mình, Đỗ Phương Cần chạy theo sau trấn an, cô ngay cả cửa chính cũng quên khoá lại, Đỗ Phương Cần tiến quân thần tốc đi vào phòng ngủ của cô.
Thấy cô nằm lỳ ở trên giường, vai hơi co rúm, thấp giọng khóc sụt sùi.
Đỗ Phương Cần đau lòng không ngớt.
Hắn ôn nhu vỗ nhẹ hai vai của cô.
"Quỳnh An, em hiểu lầm rồi. . . Anh cùng Lỵ Á không có gì, bọn anh chỉ là mối quan hệ hợp tác trên công việc mà thôi."
Kiều Quỳnh An không để ý tới, cũng không tin lời giải thích của hắn.
Vì sự tình gì cho đến bây giờ hắn vẫn muốn lừa dối cô?
Trái tim của cô đều tan nát.
"Quỳnh An, đừng khóc. . ." Đỗ Phương Cần than nhẹ. "Tình cảm mấy năm nay của anh đối với em. . . Lẽ nào em lại dễ dàng gạt bỏ đi sao?"
Chẳng lẽ đây là lỗi của hắn sao?
"Đừng nói em đau lòng, thái độ em không tin tưởng anh cũng đã đả kích anh." Đỗ Phương Cần cũng cảm thấy uất ức.
Kiều Quỳnh An đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cô hai mắt đẫm lệ, bao hàm ý tứ khiển trách.
"Nếu anh muốn sự tin tưởng của tôi thì hãy nói thật, tôi từ sớm đã biết anh cùng Chu Lỵ Á gặp lại nhau, ngay cả việc hợp tác trong công việc, cũng biết những lúc anh về muộn là vì ở cùng một chỗ với cô ta, thậm chí, cô ta vẫn thường gọi điện thoại cho anh, mà anh luôn trốn tránh để nghe điện thoại của cô ta!"
Cô vốn là không muốn chỉ trích như vậy trước mặt Đỗ Phương Cần.
Nếu đoạn kết của tình yêu là tố cáo sai lầm của đối phương, vậy cô tình nguyện im lặng buông tha, chí ít còn có thể lưu giữ lại một chút yêu thương tốt đẹp.
Tại sao giữa bọn họ lại đi đến tình trạng này?
"Lẽ nào em là bởi vì như vậy nên mới muốn dọn ra ngoài chia tay với anh?" Thì ra điều hắn giấu diếm đã bị Quỳnh An phát hiện từ sớm.
"Không sai."
Đỗ Phương Cần có chút tức giận, tức giận Quỳnh An không tin tưởng mình.
"Em cứ như vậy không tin tưởng anh?"
"Anh đối với tôi không thành thật, muốn tôi làm sao tin tưởng anh?" Kiều Quỳnh Anh rống lên đáp trả. "Nếu anh cùng Chu Lỵ Á trong lúc đó thực sự không có gì, hoặc là anh đối với cô ta thực sự không còn tình cảm, vì sao anh không thể thành thật với tôi về sự xuất hiện của cô ta."
Đỗ Phương Cần buồn bực vò vò tóc, không nghĩ tới hắn trước đây có ý tốt muốn tận lực giấu diếm, ở trong mắt Kiều Quỳnh An lại hoàn toàn là một chuyện khác.
Sự bảo vệ của hắn, cô cho là trong tim hắn có quỷ.
Hắn giấu diếm, cô cho là hắn bắt cá hai tay.
Sau đó cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, liền trực tiếp chia tay rời đi. . .
Hắn không biết bây giờ là nên giận cô, hay là tức giận chính bản thân mình.
"Việc thúc đẩy tuyên truyền trò chơi mới ra ngoài thị trường lần này là do công ty PR Vũ Trụ bên Chu Lỵ Á phụ trách. Trước đây bọn anh cũng đã từng hợp tác qua với Vũ Trụ, sự ăn ý cùng hiệu quả đều không tồi, lần này cũng không ngoại lệ, tổng giám đốc đã để cho Vũ Trụ nhận thầu tuyên truyền trò chơi mới, anh cũng là trong lúc ký hợp đồng hớp tác mới biết Chu Lỵ Á là chủ nhiệm mới nhận chức của bọn họ."
Hắn quyết định đem ngọn nguồn sự việc nói rõ ràng.
"Anh có suy nghĩ qua có nên hay không cho em biết chuyện này, nhưng cuối cùng anh lại quyết định che giấu, anh không muốn khiến em lo lắng, anh tự nhận đã không còn tình cảm gì với Chu Lỵ Á, giữa anh và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè cùng với hợp tác làm ăn mà thôi."
"Nhưng biểu hiện của anh cũng không phải là chỉ có một ít chuyện, anh để cho mùi nước hoa của cô ta dính trên áo sơ mi của anh, anh cùng cô ta ở bên ngoài quấn lấy nhau đến tối khuya nhưng lại nói dối tôi là làm thêm giờ ở công ty, anh thậm chí không dám ở trước mặt tôi nhận điện thoại của cô ta. . . "
"Mùi nước hoa?" Đỗ Phương Cần nhíu chặt mi lại, hắn căn bản không chú ý tới tình tiết như vậy, "Anh quả thực là làm thêm giờ ở công ty, chỉ là Chu Lỵ Á cũng có ở đó, cô ấy là người phụ trách chính cho việc tuyên truyền trò chơi, giữa bọn anh có rất nhiều việc phải bàn luận, phải họp hội nghị, đây là không cách nào tránh khỏi."
Về phần Chu Lỵ Á dùng nước hoa gì hắn căn bản không quan tâm, cũng chưa từng chú ý tới.
"Mà trốn tránh em nghe điện thoại của Chu Lỵ Á, hoàn toàn chỉ là không muốn em biết khiến em lo lắng quá mức, không nghĩ tới anh làm như vậy lại biến khéo thành vụng."
Ài, sớm biết sẽ bị hiểu lầm, trước đây hắn đã thẳng thắn toàn bộ không che giấu.
"Thế nhưng hành động của anh cùng Chu Lỵ Á ở nhà hàng lại thân mật như vậy, anh muốn tôi làm sao tin tưởng lời giải thích của anh?" Vừa mới một màn kia ở nhà hàng cô vẫn còn khắc sâu nhớ rõ.
Điểm này Đỗ Phương Cần lại không cách nào giải thích được.
Dù sao hắn cùng Chu Lỵ Á đã từng qua lại nhiều năm. Rất nhiều hành động là ăn ý tự nhiên, trước đó ở nhà hàng, khi cô ấy cầm khăn ăn lau khoé miệng cho mình, xác thực có chút sửng sốt, nhưng cũng không có đặc biệt cảm thấy hành động như vậy có gì không đúng.
Xem ra là hắn quá mức sơ suất.
Nhiều khi đàn ông luôn không cảm thấy gì, nhưng ở trong mắt phụ nữ xem ra, hành động như vậy cũng không phải là hành động "bạn bè" có thể làm.
"Quỳnh An, anh. . ."
"Có phải anh cảm thấy hành động như thế là không có gì?" Kiều Quỳnh An cắt đứt lời của hắn.
Dù sao đối phương cũng là bạn gái thân mật đã từng qua lại với hắn.
"Anh. . ." Đỗ Phương Cần không có cách nào nói dối, hắn thở dài thừa nhận: "Không sai, đúng là anh nghĩ không có gì."
Kiều Quỳnh An nhắm mắt lại, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Phương Cần, trước đây anh có thể ở cùng một chỗ với tôi. . . là bởi vì yêu tôi?" Trở về vấn đề lúc ban đầu, cô muốn hỏi một vấn đề mà cô để ý nhất, nhưng thuỷ chung đặt nghi hoặc ở trong lòng.
Đỗ Phương Cần không trả lời.
Hắn lặng im nhìn cô, nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của cô, còn nhớ rõ ở trong câu lạc bộ thời đại học, hắn đã từng nói với cô: Lời nói dối có thiện ý là nhất thiết phải tồn tại.
Mà bây giờ, ở giữa lời nói dối và chân thực, hắn nhất định phải chọn một cái. Nếu ngày trước hắn lựa chọn nói dối, nhưng hắn không muốn lừa gạt người phụ nữ hắn yêu.