Chương 39

Editor : Diệp tử

-o-



Trình Hi liên tục hút thuốc, thỉnh thoảng khó chịu chửi mấy câu.

Nhìn bộ dạng của hắn, cậu im lặng cố gắng không làm phiền đến hắn.

“Chị… Chị về đi! … Đừng hỏi nhiều nữa, chị về đi, cha đang tức giận … Umh, mặc kệ, thực sự, em không đùa chị, chị mau về đi… Đừng, hôm nay lên đường luôn… Chị à…” Cậu ngạc nhiên nghe Trình Hi cầu xin, hắn hình như đang làm nũng qua điện thoại.

“Ngày mai tôi phải về nhà, cậu ngoan ngoãn ở lại trường chờ tôi.” Hắn vứt điện thoại, quay đầu nói với cậu. Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Sáng hôm sau, xe Trình gia tới trường đón hắn, ánh mắt hắn tối đen khiến cậu sợ hãi.

Mấy ngày sau, tin tức của Trình Hi hoàn toàn không thấy, đến mấy ngày sau nữa, cậu gặp lại cha mẹ mình. Cậu vừa đến gần, cha mẹ đã ôm lấy cậu vào lòng.

” Cha… Mẹ…”

” Đứa con ngốc, Không sao nữa rồi…. Chúng ta đi Anh… Cha đã làm thủ tục, đi thôi.”

” Trình Hi…”

“Con đừng sợ, cha nó đã biết chuyện rồi, sẽ không để nó tiếp tục làm bậy nữa! Cha sẽ mang con đi, không để con chịu ủy khuất nữa. Con đừng sợ…”

Thì ra… Lời nói dối của cậu cũng không xong, Thì ra, cái l*иg sắt của Trình Hi vẫn có thể bị phá vỡ.. Quyền thế của hắn đều là từ gia tộc nhà hắn ban cho, chỉ cần Trình gia phản đối, hắn cũng không thể tiếp tục cường bạo cậu nữa…

Tất cả… sẽ kết thúc… giống như một cơn ác mộng. Thức dậy, sẽ không còn khiến cậu thống khổ cùng đau đớn …

Rất nhanh, cả nhà cậu đã đi Anh. Tuy máy bay rất khó chịu, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một niềm vui khó tả…

Cha mẹ tận lực không nhắc đến truyện cũ… Đợi cho tâm lý của cậu ổn định… Chờ cho mọi thứ yên ổn rồi, cậu lại có thể đến trường.

Nhưng, bụng cậu càng lúc càng tròn ra, cậu lo lắng tự hỏi có phải hay không mình bị bệnh gì. Mà ánh mắt của cha càng lúc càng khó hiểu.

” Tiểu Thụy, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Cha vỗ vai cậu, sau đó liền đi ra ngoài.

Chờ cánh cửa đóng lại, mẹ đi đến gần cậu.

” Tiểu Thụy, thân thể con dạo này thế nào?” Mẹ cẩn thận xem xét thái độ khó hiểu của cậu, sau đó nhìn cơ thể ngày càng mập lên của cậu.

” Đây… kỳ thực… kỳ thực…” Mẹ bối rối, khiến cậu khẩn trương, chẳng lẽ cậu mắc bệnh gì sao? “Kỳ thực, Tiểu Thụy, con có thai rồi…”

… Cái gì… Có thai…

“Lúc đầu cha mẹ cũng cảm thấy có điểm kỳ lạ, sau đó, cha con nói là con đã có thai… Bụng con, cũng đã quá rõ ràng… Chúng ta không thể giấu con được nữa . Cha con nói, tuy con là con trai, nhưng có tử ©υиɠ tương đối hoàn thiện…”

“A…. a a…” Cậu gào lên vô vọng, không muốn nghe nữa.

” Tiểu Thụy, con bình tĩnh nghe mẹ nói.” Mẹ nắm lấy tay cậu.

“Không… Không thể nào… Không thể…” Thanh âm cậu càng nức nở ” Mẹ ra ngoài đi, con muốn được yên tĩnh…”

Cậu thu chặt cơ thể, ngồi trên giường. Cúi đầu, không phải do cậu mập lên, mà là… Trong đầu cậu liên tục hiện ra hình ảnh phá thai. Cậu nắm chặt tay, điên cuồng tự đấm vào bụng mình, đến lúc không còn sức lực, bụng cũng đau đến trán đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy máu đang ẩm ướt chảy xuống, cậu mỉn cười nhắm mắt, thì thầm…

Phải gϊếŧ chết sinh mệnh đang hình thành này !!!

____________

Hết