B-rờ, b-rờ, b-rờ.
Bọn chấm quay lại!
Tôi vùng khỏi giường chạy vụt ra ngoài. Tôi đang đứng giữa sảnh lớn vắng lặng, thở hổn hển. Ngực tôi phập phồng, phập phồng, hơi thở bắt đầu khò khè.
B-rờ, b-rờ, b-rờ.
Chờ chút. Mình biết tiếng động này.
Tôi dựa vào khung cửa, nhòm vào phòng mình.
Không thấy chấm sáng nào cả.
Cái đồng hồ báo thức. Hóa ra cái đồng hồ của tôi đang kêu.
Tôi vội chạy vào ấn nút tắt chuông. Rồi tôi đưa mắt quan sát khắp phòng.
Mấy cái đèn vẫn bật sáng.
Tấm ga giường tôi nhét vẫn trong khe tủ.
Tôi đã qua được một đêm, cho dù khá vất vả.
Tôi thấy nhẹ nhõm phần nào nhưng chỉ đến khi nhớ ra phải lấy quần áo trong tủ để thay đồ đi học.
Tôi rón rén đi lại phía tủ, áp tai vào nghe ngóng. Không một tiếng động. Không có tiếng cánh côn trùng vỗ.
Tôi quỳ xuống và rút dần ga giường ra. Xong xuôi, tôi giật mạnh cánh cửa tủ.
Không thấy một con bọ ngựa nào cả!
Tôi rút phắt cái quần jean với chiếc sơ mi nỉ đỏ ra ngoài. Tôi vội vã đi tất, xỏ giày. Rồi nhón hai ngón tay, tôi cắp lấy tấm ảnh. Nó có vẻ ẩm và dinh dính. Tôi tống tấm ảnh vào cặp rồi phi xuống nhà.
Tôi không thể chờ thêm được nữa, tôi phải nói chuyện với thầy Gosling ngay. Thầy có bộ óc của một nhà bác học. Thầy ấy sẽ giúp tôi giải quyết việc này.
- Con ổn chứ, Wes? - Bố hỏi. Bố đang thái lát một quả chuối rắc lên món bột ngô.
- À, vâng, dĩ nhiên ạ. -Tôi đáp. Tôi xúc vào bát mấy thìa bột ngô rồi đổ sữa vào. - Chỉ là ngủ mê thôi mà. - Tôi nói thêm. Tôi không muốn kể thêm một lời nào về con bọ ngựa trước khi tôi khám phá ra thực chất vấn đề. Tôi ngấu nghiến món bột ngô và tu ừng ực một cốc nước táo ép.
- Đi thôi. - Tôi đánh tiếng, xốc cặp lên vai rồi đi ra cửa.
Con Clawd quấn lấy chân tôi. Tôi cúi xuống vuốt lưng nó và thế là tấm ảnh rơi ra. "Ngoao!" - Clawd chạy vụt mất nhanh như một tia chớp.
Tôi thở dài.
- Con chào bố mẹ. - Tôi nói to và ra khỏi nhà. Hôm nay tôi phải giải đáp một số vấn đề.
Vừa đi tôi vừa lo giữ tấm ảnh vì sợ rơi. Tôi cứ quờ tay ra sau cặp liên tục cứ như thể trong cặp đang chứa một con quái vật mà tôi không để nó thoát ra.
Tôi rất mừng khi trông thấy Lauren vẫn đợi tôi ở góc phố mọi khi. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh biếc rất hợp với đôi mắt cô. Lauren cột mái tóc ra phía sau bằng một cái chun nhỏ.
Khi tôi bước tới, Lauren nhíu mày hỏi:
- Ê Wes, trông cậu mệt mỏi lắm. Cậu ổn không?
- Không ổn lắm. - Tôi thú thật. Tôi với tay ra sau kiểm tra lại tấm ảnh.
Chúng tôi cùng rẽ vào góc phố Hawthorne và trên đường tôi đã kể lại mọi chuyện cho Lauren. Chuyện con bọ ngựa. Con mối. Clawd, Fluffums. Chuyện cơn ác mộng của tôi đêm qua. Cả cái kế hoạch đề nghị thầy Gosling giúp đỡ. Tôi kể liền một mạch không nghỉ.
Khi tôi ngừng nói cũng là lúc chúng tôi tới gần cổng trường.
- Sao, cậu nghĩ sao?
- Ờ, - Lauren cắn cắn môi rồi nói. - Wes, đây không phải chuyện đùa hay cái gì tương tự chứ? Mình nghĩ cậu muốn thử mình trước khi kể chuyện này cho hai đứa sinh đôi phải không?
- Tất nhiên là không phải. - Tôi vội phản đối. - Mình không bịa bất cứ một chi tiết nào. Nếu thế thì quá dở hơi. Với lại, sao mình phải cố lừa cậu làm gì?
- Thôi được, thôi được. - Lauren khoát tay. - Nhưng cậu có công nhận chuyện này quá lạ lùng không?
- Tớ biết. Nhưng cậu tin tớ chứ, đúng không?
- Chắc chắn rồi. - Lauren nói nhưng tôi biết cô ấy cũng không chắc lắm. - Kể cho thầy Gosling cũng hay đấy, - cô tiếp tục nói. - thầy ấy thông minh và hiểu biết mọi thứ. Có thể thầy sẽ giải đáp được chuyện này. Và cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Wes, cậu hãy nhớ là cậu đã đánh bại hai đứa sinh đôi!
- À đúng, suýt nữa tớ quên. - Chúng tôi cười vang và đập mạnh một cái vào tay nhau.
Chợt sắc mặt Lauren vụt nghiêm trọng.
- Có khi gã đàn ông ở cửa hàng Năm và Mười nói đúng đấy. Cậu có nhớ gã đã nói gì không. "Cậu có khả năng nhìn thấu". Có lẽ điều này đã thể hiện ít nhiều rồi.
Lauren đã bắt đầu thực sự tin tôi!
Chúng tôi băng qua đường. Ngoài cổng trường học sinh đã đứng kín đặc.
- Kìa, Kim đấy. - Lauren chỉ tay về phía một cô bé mặc chiếc quần da màu xanh ngọc và chiếc áo khoát cùng màu. - Tớ phải mượn cậu ấy vở lịch sử. Hẹn lát nữa gặp lại nhé. - Cô ấy quay đi, không quên dặn lại tôi. - Nhớ cẩn thận nhé!
- Lát gặp lại. - Tôi hét lên đáp rồi quay lại con đường đá một mình.
Tôi với tay ra sau kiểm tra tấm ảnh một lần nữa nhưng… có cái gì đó kéo tay tôi lại. Tôi thấy chới với.
Tôi cố rụt tay về nhưng cả hai tay tôi đã bị cột chặt bằng một gọng kìm.
Tôi định hét lên thật to. Nhưng không thốt nổi một lời.
Tôi vùng vẫy cố thoát nhưng càng quẫy mạnh, tôi càng bị quấn chặt, tay tôi bị hút vào. Chặt nữa, chặt quá.
Tôi bị kéo mạnh về phía rìa đường.
Ngay lúc đó tôi cảm thấy cổ mình đau nhói như thể bị một vật đâm vào. Vật đó rất cứng, nó giống như một cái càng.