Chương 7

Tôi bịt chặt tai lại nhưng không sao thoát được tiếng kêu đó. Tôi cảm giác như những chấm nhỏ đang bay trong đầu tôi. Chúng còn đang bò lên tai tôi từ phía sau.

Những chấm nhỏ mỗi lúc một sáng hơn. Chúng bay quanh tôi càng lúc càng nhanh hơn.

Mắt tôi ngứa ran lên, nóng nhức. Tôi muốn giụi mắt nhưng lại sợ không bịt được tai.

Cơn ngứa lan xuống khắp người tôi. Nó xuống cổ, xuống ngực, vòng ra sau lưng, lan sang tay rồi chân tôi.

Tôi co rúm lại góc giường, giật vội cái gối bịt lên đầu.

Tôi muốn hét thật to kêu cứu nhưng lại sợ. Tôi sợ giờ mà mở miệng thì những chấm sáng kia sẽ bay ngay vào. Chúng sẽ bò xuống cổ họng tôi rồi xuống dạ dày.

Một mùi rất kinh tràn ngập căn phòng. Dù bịt chặt gối tôi vẫn ngửi thấy. Nó kinh hơn cả mùi trứng ung hay thối, kể cả mùi sữa thiu vẫn còn đỡ hơn.

Tôi bắt đầu nôn nao. Cổ họng và mũi như muốn vỡ ra. Toàn thân ngứa ngáy.

Mình phải làm cái gì đó!

Mình phải chặn đám chấm đang bay lại!

Tôi bỏ gối ra và nắm lấy tấm ga giường, quấn quanh cánh tay. Tôi quỳ xuống sàn, bò lồm cồm ra chỗ cái tủ.

Không có gối bịt tai, tiếng vù vù kêu to không thể chịu nổi.

Tôi cố sức bò lên phía trước cho tới khi chạm tới tủ. Những chấm nhỏ vẫn đang túa ra.

Tôi chẹn một mép ga vào cửa tủ. Chúng vẫn bay ra ào ạt. Tay tôi run run nhét vải vào khe hở dưới cánh tủ. Tôi nhận thấy rõ chúng đang đẩy trở ra, cố sức thoát khỏi ngăn tủ.

Tôi tiếp tục tống tấm ga giường vào khe tủ cho đến khi nó chặt cứng. Lúc này tôi mới quay lại giường.

Không còn thấy tia sáng hắt ra nữa.

Tôi ngoái lại nhìn quanh.

Tất cả các chấm màu đã biến mất.

Tôi khẽ khàng ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào ngăn tủ, chờ xem chúng có chui qua được cái rào chắn tôi vừa tạo hay không.

Tôi cứ ngồi vậy trong bóng tối khá lâu. Căn phòng lúc này hoàn toàn tĩnh lặng và tối đen.

Cơn nôn nao cũng hết. Tôi quào tay ra sau. Lúc này tôi mới để ý là mình đang nghiến răng, tôi vội nhả quai hàm.

Tôi dần lấy lại nhịp thở bình thường, thở sâu hơn. Mắt tôi bắt đầu ríu lại. Mình không thể thức thêm được nữa. Tôi chui vào chăn, nhắm mắt lại.

Tôi gập co người lại - một tư thế ngủ ưa thích của tôi…

R-rắc!

Một tiếng động khiến tôi choàng tỉnh. Nó giống tiếng một cái cây khô bị nứt.

R-rắc! Tiếng động đó lại vang lên.

Căn phòng vẫn tối đen nhưng tôi biết nó phát ra từ đâu. Chính từ cái tủ.

Tôi rón rén bò ra mép giường, nhìn trân trân về phía cánh của tủ.

- Không! - Tôi hét lên khi mắt đã quen với bóng tối. - Không thể như vậy!

Đó là bởi cánh tủ đang bị thúc ra từ phía trong. Cánh cửa cứ phình dần, phình dần như thể quả bóng bị thổi quá to sắp nổ.

Rồi tôi nghe thấy tiếng động xẹt xẹt. Cánh tủ dường như bị hút trở lại.

Nhưng rồi nó lại phồng lên. Phồng cực đại. Tiếng gỗ cót két, kèn kẹt, nứt dần kêu răng rắc. Tôi nghe rõ âm thanh cưa kéo gỗ, căng thẳng tột độ.

Kẽo cà kẽo kẹt.

Kẽo cà kẽo kẹt.

Cánh tủ càng phồng to, tiếng gỗ nứt càng dồn dập.

Nó bật tung ra, toác thành hai mảnh.

Và tôi lờ mờ nhìn thấy…

Một vật gì đó chồi ra giữa đám gỗ nứt toác.

Một cái càng khổng lồ.