Một Tháng Trước –Ngày thứ nhất-Buổi sáng ngày đầu tiên của tháng tám, lại là một ngày nắng đẹp, những tia sáng xuyên qua cửa sổ tràn ngập căn phòng, khiến trong nhà dần trở nên có chút oi bức, Giang Vân vẫn còn đang ngủ thẳng giấc trên giường bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại.
“Oa~…” Giang Vân ngáp một hơi thật dài, hơi nóng oi bức trong phòng đã làm cho trên chóp mũi Giang Vân phủ một lớp mồ hôi mỏng, xoay người cầm điều khiển bên cạnh lên bật điều hòa, hơi lạnh trong điều hòa thổi qua, Giang Vân chỉ mặc mỗi cái quần đùi bị gió lạnh lùa vào làm cho rùng mình, nhất thời không còn buồn ngủ nữa.
Giang Vân, một học sinh mới bước vào năm thứ hai trung học, là một kiểu “con nhà người ta” điển hình, ngoan ngoãn, học lực xuất sắc, thần kinh vận động tốt, đẹp trai ngời ngời, đối với người ngoài thì anh gần như là một chàng trai hoàn hảo không tì vết, bố mẹ của mấy bạn học cùng lớp thậm chí còn dùng câu “Nhìn Giang Vân mà học hỏi kìa” để giáo dục con cái của mình, cho nên bạn bè cùng lớp đều ước ao và ghen tỵ muốn được như Giang Vân.
Tất cả những điều này là nhờ gia đình của Giang Vân. Giang Thiên Dật, bố của Giang Vân, ông là một kỹ sư của một công ty đại chúng đã được niêm yết trên sàn chứng khoán, nhưng vì ông thường xuyên ở nước ngoài thực hiện để hướng dẫn dự án, nên ảnh hưởng của ông đối với Giang Vân là rất nhỏ, người thực sự tác động lớn nhất đến Giang Vân chính là mẹ của cậu, Lâm Mộng Khiết.
Lâm Mộng Khiết là một giáo viên cấp 3, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp Giang Vân, lúc cậu còn bé, do bố đi công tác nước ngoài ít khi về nhà nên Lâm Mộng Khiết gần như chăm sóc con cái một mình, vì nghề nghiệp của mình, Lâm Mộng Khiết luôn rất nghiêm khắc với con trai, khắt khe hơn rất nhiều so với chính học sinh của mình.
Giang Vân có lẽ cũng được thừa hưởng tính cách làm việc kỹ lưỡng của bố mẹ, cậu cũng chưa bao giờ hỗn láo, luôn luôn là một đứa con ngoan ngoãn, thế nên bố mẹ Giang Vân cũng rất hài lòng về con trai mình.
Năm lớp mười, Giang Vân và Tô Thanh lớp bên cạnh xác định mối quan hệ yêu đương, Tô Thanh từ nhỏ đã là một mỹ nhân từ trong trứng nước, khi lớn lên cô càng thêm đáng yêu, xinh đẹp và quyến rũ hơn, vóc dáng phát triển sớm hơn các bạn bình thường nên càng trở nên hút hồn, tính tình lại vui tươi hoạt bát không tỏ ra kiêu căng giả tạo, càng chết người hơn nữa là thành tích học tập luôn đứng đầu lớp, những điều này khiến Tô Thanh xứng đáng được công nhận trở thành hoa khôi số một học đường. Giang Vân và Tô Thanh học cùng nhau từ cấp 1 đến cấp 2, mối quan hệ của họ luôn rất tốt, Hai người đi học hay lúc tan trường đều đi cùng nhau, khi bắt đầu vào cấp ba thì mới bị tách ra hai lớp.
Lúc họ quyết định xác nhận mối quan hệ yêu đương, không biết bao nhiêu nam sinh thầm thương Tô Thanh đã phải nén nỗi đau khi ngày nào cũng nhìn thấy cả hai xuất hiện cùng nhau ở trường, mỗi lần họ xuất hiện là lại thu hút hàng loạt những ánh mắt ước ao, ghen tị.
Về chuyện hai người yêu nhau sớm, bố mẹ hai bên cũng không phản đối nhiều, Tô Thanh không chỉ xinh đẹp dễ thương, lại thuộc những người có thành tích học tập nổi trội, bố mẹ của Giang Vân rất hài lòng với một cô con dâu hoàn hảo như vậy, về phần Giang Vân thì điều kiện gia đình và tư cách đều tốt, bố mẹ Tô Thanh cũng không tìm được thứ gì để chê, sau khi hai người hứa với gia đình sẽ không vì yêu đương mà ảnh hưởng đến việc học nên bậc phụ huynh cũng bỏ mặc không quản.
Hết cảm thấy buồn ngủ, Giang Vân vươn vai một cái rồi đứng dậy rời khỏi giường, mặc quần áo đi vào phòng bếp tìm thử xem sáng nay có gì ăn không, vừa mở cửa thì đã nghe thấy tiếng ồn ào của bố mẹ.
“Giang Thiên Dật, mới sáng sớm đã lén uống rượu rồi!”
Mặc dù trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bình thường, nhưng khí chất giáo viên của Lâm Mộng Khiết qua nhiều năm vẫn rất mạnh mẽ, lúc này, đôi mắt hạnh liếc nhìn Giang Thiên Dật đang lén uống rượu, Giang Thiên Dật cũng không thể chịu được khí thế của vợ mình, ông cúi đầu xuống như một đứa trẻ vừa làm điều sai trái.
“Khụ… Cái này… Là do tối qua thấy còn dư lại một chút, nếu không uống thì phí quá!”
“Anh đấy, động vào rượu một chút là say mà còn thích uống!”
Giang Thiên Dật gãi gãi đầu không nói thêm lời nào, Lâm Mộng Khiết xoay người dọn dẹp đồ ăn, Giang Thiên Dật lợi dụng lúc vợ mình không chú ý, cầm ly rượu lên lén làm thêm ngụm nữa.
“Ợ…” Giang Thiên Dật do uống quá nhanh nên không nhịn được ợ lên, mặt lập tức đỏ bừng, Lâm Mộng Khiết nghe tiếng ợ hơi quay lại nhìn bộ dạng của Giang Thiên Dật, suýt chút nữa là tức giận đến bật cười.
“Anh! Đã bảo không được uống nữa mà vẫn cố, chút nữa trợ lý Tiểu Lưu đến cười vào mặt anh cho xem!”
“Cậu ta dám!? Hức… Say thì lên xe đánh một giấc cũng được mà, dù sao vài tiếng nữa mới tới giờ khởi hành…”
Mỗi khi uống rượu xong dường như lá gan Giang Thiên Dật cũng lớn hơn rất nhiều mới dám nói mấy câu như thế, để cho Lâm Mộng Khiết lại lườm cho một cái mới lập tức nhận sai, cúi đầu ngoan ngoãn nghe vợ khiển trách.
Giang Vân nhìn cảnh này qua khe cửa cảm thấy rất thích thú, bố cậu rất thích uống rượu, nhưng có thể là do thể trạng của ông nên chỉ uống một chút là say, lúc say thì ngủ, bao nhiêu năm uống rượu vẫn không tiến bộ, sau đó Giang Vân lại nghĩ đến mình, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ chua xót, hình như là anh đã được thừa hưởng thể chất này của bố mình, cho nên chỉ cần dính vào chất cồn là nằm vật ra.
Năm ngoái, sau khi tỏ tình thành công với Tô Thanh, cả hai đã cùng nhau đi chúc mừng, dùng một bữa tối lãng mạn dưới những ánh nến lung linh, kết quả là mới ăn được nửa buổi mà đã say khướt, cuối cùng Tô Thanh phải tốn rất nhiều công sức mới đưa cậu về đến nhà. Chuyện này đã khiến bản thân cậu cảm thấy rất xấu hổ, đến bây giờ Tô Thanh vẫn thỉnh thoảng dùng chuyện đó để “uy hϊếp” cậu, khiến cho cậu phải hô to đầu hàng, nghĩ đến những điều này, khóe miệng Gian Vân không khỏi cong lên, mà ở bên cạnh mẹ vẫn đang khuyên răn bố.
“Anh nhìn đi, mặt đỏ hết lên rồi kìa! Em đã thu dọn hành lý cho anh để ở trước cửa đấy. Lát nữa Tiểu Lưu đến, anh tự mà đi ra ngoài, em cũng không dìu…”
Lâm Mộng Khiết chưa kịp nói xong thì Giang Thiên Dật đột ngột từ trên ghế đứng dậy, mượn rượu giả say ôm lấy Lâm Mộng Khiết, mặc dù cả hai đã kết hôn nhiều năm nhưng vì nền giáo dục thời bấy giờ và ảnh hưởng của thế hệ trước nên cả hai đều có tính cách bảo thủ, hiếm khi có những hành động thân mật như vậy.
“Ông… Ông xã à… Anh… Anh…” Lâm Mộng Khiết nhìn Giang Thiên Dật, giọng điệu của cô trở nên lắp bắp, tựa như dáng vẻ độc đoán vênh váo hung hăng vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Bà xã à, mấy năm qua vất vả cho em quá!” Giang Thiên Dật vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Lâm Mộng Khiết, bị chồng nhìn chằm chằm làm cho Lâm Mộng Khiết có hơi xấu hổ, ánh mắt bắt đầu né tránh, sắc mặt cũng dần dần phiếm hồng, Giang Thiên Dật ngẩn người ngắm nhìn cô.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ đêm động phòng tân hôn hơn mười năm trước, thì Lâm Mộng Khiết luôn mang lại cho người ta cảm giác rất nghiêm túc, ông đã quen với vẻ lạnh lùng như băng của Lâm Mộng Khiết, ngay cả khi ở nhà cô cũng thường tỏ ra lãnh đạm. Lúc này, khi nhìn thấy vợ mình đột nhiên lộ ra bộ dáng thẹn thùng như một cô gái trẻ, Giang Thiên Dật không nhịn được mυ"ŧ lấy đôi môi hồng hào kia.
“Ưm…” Lâm Mộng Khiết bị nụ hôn đột ngột làm cho hơi sửng sốt một chút, sau đó có lẽ do bị mùi rượu kí©h thí©ɧ, Lâm Mộng Khiết cũng động tình bắt đầu phối hợp với đầu lưỡi vụng về của chồng, Giang Thiên Dật hôn lấy hôn để, một tay không thành thật mò lên bầu vυ" cao ngất của Lâm Mộng Khiết mà nhào nặn, tay còn lại thì từ từ trượt xuống phía dưới.
“Đừng…” Lâm Mộng Khiết vô thức dùng tay ngăn cản sự xâm nhập của chồng mình, nhưng sức phản kháng dường như rất yếu, tay của Giang Thiên Dật dễ dàng đi tới khu rừng rậm rạp giữa hai chân, cách lớp qυầи ɭóŧ gảy lên hạt le, làm cho Lâm Mộng Khiết lập tức chìm vào ý loạn tình mê.
Lâm Mộng Khiết đã ngoài 30 tuổi, thực sự là độ tuổi có nhu cầu cao trong tìиɧ ɖu͙©, nhưng chồng quanh năm không ở nhà nên chỉ có thể chịu đựng nỗi cô đơn một mình, may mà có con trai ở bên cạnh, đặt hết tâm trí vào Giang Vân nên cô không hề nghĩ đến những chuyện khác, chỉ tập trung chăm sóc thật tốt cho con. Lâm Mộng Khiết vừa làm bố vừa làm mẹ nên luôn buộc bản thân phải mạnh mẽ hơn, trước mặt người ngoài, cô tỏ ra lạnh lùng và nghiêm khắc để che giấu sự yếu đuối trong trái tim luôn khao khát được chăm sóc và bảo vệ.
Bản thân Giang Thiên Dật là chồng của Lâm Mộng Khiết, là một chỗ dựa vững chãi mà Lâm Mộng Khiết có thể dựa vào, cái ôm và nụ hôn này tạm thời phá vỡ lớp phòng thủ bên ngoài của cô, cho nên để lộ ra vẻ mặt động tình này.
Giang Thiên Dật càng thêm ra sức, mà động tác của ông có vẻ rất vụng về. Kỹ năng phòng the của Giang Thiên Dật có hơi lỗi thời. Hai người họ thường làm việc này lúc nửa đêm sau khi tắt đèn và trùm kín người, nhưng lần nào Giang Thiên Dật cũng chỉ mới có vài phút đã chịu không nổi buông súng đầu hàng, khiến Lâm Mộng Khiết luôn rơi vào tình cảnh dở ông dở thằng chưa được thỏa mãn, tuy nhiên do tính tình bảo thủ, hai người đều xấu hổ khi nhắc tới chuyện đó, sau bao nhiêu năm cũng trở thành thói quen.
“Woa…” Giang Vân sửng sốt một hồi khi nhìn thấy bố mình “dũng mạnh” như vậy, sau khi bình tĩnh lại, cậu không khỏi than thở một tiếng, vừa mới cất giọng lập tức hối hận, nhanh chóng che miệng lại, tiếc là vẫn bị Lâm Mộng Khiết nghe được, mặt Lâm Mộng Khiết đột nhiên đỏ bừng, hai người người bật ra khỏi nhau như lò xo, Giang Thiên Dật cũng đã tỉnh rượu khá nhiều, cả ba người ngượng ngùng nhìn nhau, nhưng đều cảm thấy chột dạ nên chẳng ai nói tiếng nào.
Cũng may bầu không khí lúng túng kéo dài không bao lâu thì tiếng chuông điện thoại reo lên, Lâm Mộng Khiết hơi trốn tránh hiện thực chạy đi nghe điện thoại, hóa ra trợ lý Tiểu Lưu của Giang Thiên đã đợi sẵn ở tầng dưới khu chung cư.
“Ờ... vợ à, anh…” Giang Thiên Dật nhìn vợ muốn nói gì đó, nhưng bởi vì ông không giỏi ăn nói, cộng thêm bầu không khí khó xử lúc này, ông lắp bắp hồi lâu cũng không nói được lời nào. Còn Lâm Mộng Khiết đứng bên cạnh điện thoại với khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu cố gắng lảng tránh, Giang Thiên Dật thấy vậy, cuối cùng thở dài và để lại một câu “nhớ giữ gìn sức khỏe” rồi kéo theo hành lý đi ra cửa.