Chương 13: Thỏa Thuận(H+)

Đại ca thật sự một tay chơi gái có nghề, đã động qua vô số phụ nữ. Tất cả các loại đàn bà phẩm hạnh đều bị huấn luyện trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© trong vòng vài ngày. Vương Khải chỉ học được một chút da lông nên chỉ mới thực hành với mấy cô bạn gái nhỏ của mình thôi.

Bây giờ nhìn thấy biểu hiện Lâm Mộng Khiết, tưởng tượng cô chủ nhiệm lớp bị chính mình huấn luyện thành một con điếm có thể tùy ý chơi đùa, trong lòng Vương Khải lại có du͙© vọиɠ vô hạn, nhưng cái loại này phải dần dần đột phá đến ranh giới chịu đựng của cô chủ nhiệm, nghĩ đến đây, ©ôи ŧɧịt̠ vừa xuất tinh xong đang rũ xuống của Vương Khải dần dần cương cứng trở lại.

Lâm Mộng Khiết nhắm mắt chăm chỉ liếʍ mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ của Vương Khải, mặc dù vẫn còn sức phản kháng nhưng dường như cơn nứиɠ đang ngấm ngầm lên men trong cơ thể, làm cho l*и của cô lại tiếp tục chảy nước, nhưng Lâm Mộng Khiết cũng chưa nhận ra bản thân đã bị hấp dẫn bởi ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng của Vương Khải một lần nữa.

[Thằng nhóc chết tiệt… Lại tiếp tục cứng… Chồng mình ít nhất qua một lần thì phải hôm sau mới làm được… Vương Khải…Thật dũng mãnh] Khuôn mặt Lâm Mộng Khiết đỏ ửng lên, cô đang suy nghĩ lung tung, ngay cả mùi tanh hôi trên ©ôи ŧɧịt̠ cũng cảm thấy nhẹ hơn một chút. Sau khi liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên dươиɠ ѵậŧ, cô đang định nhổ những thứ dơ bẩn trong miệng xuống sàn nhà thì Vương Khải đã dùng tay nắm lấy cằm cô.

“Những thứ này là đồ bổ, nôn ra lãng phí, nuốt xuống đi!”

“Ưm… Mùi này… Cô nuốt không trôi!”

“Hửm? Nếu cô không nghe lời... có biết hậu quả là gì không?” Vương Khải lấy điện thoại di động trong túi ra, để trong tay nghịch ngợm.

“Đừng ... đừng để mấy thứ này lộ ra ngoài…”

“Thế còn chần chờ gì nữa? Nuốt!”

“Cô… Được rồi…”

Lâm Mộng Khiết nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong miệng, một thứ mùi dâʍ ɖu͙© kí©h thí©ɧ bốc lên từ cổ họng khiến Lâm Mộng Khiết có chút buồn nôn, đồng thời cảm thấy rất nhục nhã. Cố nén sự khó chịu, mở mắt ra, cau mày nhìn Vương Khải, Vương Khải cười nhếch miệng nói: “Ngoan lắm, miệng trên có thưởng rồi, thì cũng phải để môi dưới nhận quà!”

“Cái gì bên dưới ... Không được! Vương Khải, tha cho cô đi!”

“Ha ha, lúc mới nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ thôi mà l*и cô chảy nước đầy đất, phía dưới chắc chắn là đang chờ đợi tiếp đón cây gậy thịt của em!”

“Vương Khải... làm ơn đừng nói vậy... hay là cô sẽ làm tiếp cho em… Làm bằng miệng … Bắn vào miệng cô đi.”

“Cô lại không chịu nghe lời rồi?”

“Không phải... Vương Khải à, cô xin em… Cô cùng em làm những chuyện thế này là đã có cực kỳ lỗi với chồng, cô không muốn… xin em…”

“Haha… như vậy thì… Được thôi.”

Lâm Mộng Khiết nhìn Vương Khải cân nhắc một hồi thì thực sự đồng ý, cô hơi sững sờ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thất vọng, nhưng cô nhanh chóng cho rằng cảm xúc này chỉ là ảo giác, nhanh chóng nói với Vương Khải: “Cảm ơn em… Cô…”

“Nhưng mà… Em cũng có điều kiện!” Vương Khải không đợi Lâm Mộng Khiết nói xong liền đưa ra một điều kiện khác.

“Điều kiện gì…?”

“Rất đơn giản, để em dùng tay chơi đùa cái l*и của cô một chút, nếu cái l*и dâʍ đãиɠ này có thể nhịn được không muốn em đút ©ôи ŧɧịt̠ vào, về sau em sẽ không dùng ©ôи ŧɧịt̠ đút vào l*и dâʍ đãиɠ đó nữa, nếu như cô có thể nhịn được mà không lêи đỉиɦ, vậy thì em sẽ không dây dưa thêm với cô dù chỉ một phút, đồng thời cũng xóa hết video và ảnh chụp, cô thấy sao?”

“Thật… Thật sao? Nhớ giữ lời!” Lâm Mộng Khiết nghe nói Vương Khải sẽ xóa tất cả video và ảnh, thậm chí còn không để ý mấy lời cậu ta nói ra là vô lý mà vội vàng đồng ý.

“Đương nhiên là thật, từ trước đến nay em là người rất giữ chữ tín!”

“Cô đồng ý với em!”

“Ha ha, được rồi, xoay người vểnh l*и về phía em đi!”

Lâm Mộng Khiết không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quay người lại, quỳ trên mặt đất nâng mông lên. Cái l*и ướt đẫm nước lộ ra hết trong không khí, nước l*и bị ánh sáng chiếu vào nhìn cực kỳ dâʍ ɖu͙©. Mặc dù hành động này rất đáng xấu hổ, nhưng trong lòng Lâm Mộng Khiết tự an ủi mình rằng đây chỉ là sự sỉ nhục nhất thời. Chỉ cần có thể kìm chế lần này, cô nhất định sẽ không phải nói thêm những lời tục tĩu kia. Hơn nữa cô phải vững vàng để kiềm chế cực khoái, để có thể hoàn toàn thoát khỏi sự dây dưa của Vương Khải. Lâm Mộng Khiết nghĩ về khuôn mặt tươi cười của chồng, cô tin rằng mình nhất định sẽ làm được.

Nhưng Vương Khải đang đứng phía sau lưng Lâm Mộng Khiết bí mật lấy ra một hộp thuốc thoa ngoài da từ trong túi áo, bắt đầu bôi một ít lên ngón tay. Đây là loại kí©ɧ ɖụ© liều mạnh quý giá từ đại ca, chỉ cần bôi một chút vào vùиɠ ҡíи của phụ nữ thì có thể nâng cao độ nhạy cảm của nơi này lên rất nhiều, hơn nữa độ nhạy cảm còn từ từ tăng lên một cách tự nhiên, không ai có thể phát hiện. Vương Khải cất hộp thuốc đi, rồi nhịn Lâm Mộng Khiết cười nhạt.

[Ha ha, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của tao sao, một lát nữa tao sẽ khiến mày hoàn toàn khuất phục dưới ©ôи ŧɧịt̠ to lớn này].

Vương Khải vươn ngón tay của mình đút vào khe l*и của Lâm Mộng Khiết rồi miết lên mép l*и và hạt le của cô. Sau khi ngón tay cọ xát qua lại mấy lần, thuốc nhanh chóng được hấp thu. Lâm Mộng Khiết quay lưng về phía Vương Khải nên không biết cậu ta đang làm gì, khi ngón tay của Vương Khải vừa mới chạm vào đã làm cho cô run lên một chút, cảm thấy ngón tay Vương Khải rất lạnh. Nhưng Lâm Mộng Khiết không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là trong khi Vương Khải vuốt ve qua lại, cô nhắm chặt mắt, nghĩ đến chồng mình để củng cố niềm tin.