“Vương Khải... Em nghe cô nói, chuyện hôm qua cô sẽ không truy cứu nữa. Em xóa hết ảnh và video, giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra đi có được không?”
“Sao có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì được ạ, hôm qua không phải cô bị ȶᏂασ l*и sướиɠ đến điên đảo sao?”
“Vương Khải! Dù sao cô cũng là giáo viên của em, khi nói chuyện nên tôn trọng một chút!” Lâm Mộng Khiết hít lấy một chút dũng khí, lớn tiếng nói.
“Em rất tôn trọng cô, nhưng hôm qua cô mở miệng gọi em là chồng, mờ miệng gọi anh ơi anh à nghe khác gì con đĩ?!”
“Cô... Cô không nhớ, những thứ đó đều đều do thuốc của em gây nên, mấy cái đó không tính.”
“Không nhớ thì dễ thôi, em quay lại hết trong này rồi!”
Vương Khải vừa nói vừa đi về phía trước, Lâm Mộng Khiết tâm lý vốn đang yếu ớt buộc phải lùi lại, chẳng mấy chốc đã đυ.ng tới tủ sách không còn đường lui nữa. Vương Khải cũng lợi dụng tình huống áp người lên người Lâm Mộng Khiết, mở video trên điện thoại lên. Đủ loại âm thanh dâʍ đãиɠ phát ra từ trong điện thoại, Lâm Mộng Khiết muốn quay đầu sang một bên không nhìn, nhưng một tay Vương Khải nắm cằm cô xoay về phía màn hình.
“Chồng ơi… TᏂασ em… A”
“Anh ơi, em chịu hết nổi rồi… A Em tới… A…”
Mặc dù Lâm Mộng Khiết biết ngày hôm qua cô hẳn đã làm nhiều chuyện điên rồ, nói rất nhiều điều phóng túng dâʍ đãиɠ, nhưng video ở trước mặt cô càng tác động trực quan hơn, cô so với tưởng tượng của mình còn thấp hèn hơn nhiều! Vẻ nứиɠ tình trên mặt hơn cả mấy con điếm ở trong phim. Lâm Mộng Khiết nhắm mắt không muốn nhìn thêm, nhưng những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ cứ tràn vào lỗ tai, Lâm Mộng Khiết không kìm được mà rơi nước mắt, cầu xin: “Làm ơn... Cô xin em... Đừng mở nữa…”
“Ôi chà, em làm cho cô khóc, có lỗi quá.”
Vương Khải tắt điện thoại di động bỏ vào túi, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng Lâm Mộng Khiết khẽ nức nở. Không phải Vương Khải phát thiện tâm, mà cậu ta biết chỉ nên kí©h thí©ɧ đúng mức, nếu tiếp tục ép nữa, người ta rất dễ đi đến bước đường cùng. Lâm Mộng Khiết nức nở một hồi, cuối cùng cô mở mắt ra nhìn Vương Khải, khóe mắt ngấn lệ, đôi mắt vô tội bối rối đáng thương, Vương Khải cũng bị ánh mắt này làm cho ngây ra một lúc, làm cậu ta cảm thấy như thể mình là một tội nhân tội ác tày trời.
Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi này đã bị du͙© vọиɠ gột rửa ngay lập tức. Vương Khải cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của Lâm Mộng Khiết. Lâm Mộng Khiết nhanh chóng đưa tay muốn đẩy Vương Khải ra, nhưng cậu ta đã nắm lấy cả hai cánh tay cô ấy rồi ép lên tủ sách.
“Không… Ưm… Ưm…”
Lâm Mộng Khiết bị Vương Khải đẩy tới trước tủ sách, hai tay bị giữ nên chỉ có thể vặn vẹo người để giãy dụa, thế nhưng cô ấy thấy chẳng có ích lợi gì ngoài việc để cặρ √υ" cao ngất cọ qua lại trên cơ thể của Vương Khải, Vương Khải nhận thấy sự phản kháng của Lâm Mộng Khiết đã dần yếu đi, cậu ta mới buông cánh tay Lâm Mộng Khiết ra, sau khi hai cánh tay được tự do, Lâm Mộng Khiết dường như cam chịu đặt tay lên vai Vương Khải, mặc dù động tác vẫn đang cố đẩy cậu ta ra, nhưng lại chẳng dùng một chút sức nào.
Bàn tay của Vương Khải không hề nhàn rỗi, một tay nắm lấy một bên vυ" của Lâm Mộng Khiết, một tay trực tiếp vén váy Lâm Mộng Khiết lên mò mẫm. Vυ" bị bóp mạnh làm cho Lâm Mộng Khiết giật bắn mình, vội vàng đưa tay ra ngăn lại, nhưng một tay kia của Vương Khải đã mò đến qυầи ɭóŧ ướt đẫm nước của Lâm Mộng Khiết.
“Đừng, buông ra mau… Ưm… Ớ…”
“Cô giáo yêu quý của em, miệng nói vậy như thân thể của cô lại cực kỳ thành thật. Nhìn đi, l*и cô ướt lắm rồi đây này!”
Vương Khải vừa nói, cậu ta vừa đưa tay lên đặt trước mắt Lâm Mộng Khiết, hai ngón tay dính đầy nước nhờn tiết từ l*и cô ấy chảy ra, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên một tầng óng ánh, làm cho Lâm Mộng Khiết xấu hổ vô cùng.
“Đây là… là…”
“Là cái gì hà? Cô da^ʍ quá đi, mới chỉ hôn mà l*и chảy nước như suối”
“Không! Đây là tối hôm qua…” Lâm Mộng Khiết suýt chút nữa là nói ra giấc mộng xuân đêm qua mà cô ấy đã gặp, nhưng mấy chuyện như thế làm sao nói ra được, nhất là vì nam chính của mộng xuân không phải là chồng, mà là học sinh đang đứng trước mặt cô lúc này.
“Tối hôm qua? Chẳng lẽ là tối hôm qua cô làm với thằng khác… À…, em biết rồi, tối hôm qua cô có một giấc mộng xuân, haha!”
“Sao em biết… Em…” Lâm Mộng Khiết đã rất bối rối sau khi bị người ta nói trúng tim đen.
“Haha, thực sự là gặp mộng xuân. Nam chính của trong mơ có phải em không?”
“...Sao em biết…?”
“Chậc chậc chậc, vậy thì trong mơ em ȶᏂασ cô sướиɠ không? Hả? Đúng rồi, chắc là sướиɠ lắm nên l*и mới chảy nước nhiều như vậy.”
“Vương Khải… Xin em… Đừng nói mấy lời như thế nữa được không, cô…”
“Được rồi, em không nói nữa, chúng ta hãy làm chuyện gì đó thiết thực hơn đi!”
Vương Khải nói xong, trực tiếp đưa tay vào trong qυầи ɭóŧ của Lâm Mộng Khiết, hai ngón tay đút vào giữa hai mép l*и trơn bóng của Lâm Mộng Khiết rồi bới móc.
“A... Đừng… Đừng mà... Ưm…” Lâm Mộng Khiết vừa định nói thì Vương Khải đã chặn miệng cô bằng nụ hôn, nên cô chỉ có thể kẹp hai chân lại để ngăn cản động tác của cậu ta. Nhưng ngón tay của Vương Khải đã cắm sâu vào khe l*и của Lâm Mộng Khiết, nên khi kẹp hai chân càng làm cho ngón tay của Vương Khải bị kẹp chặt hơn.
“Miệng cứ nói đừng, mà cái lỗ l*и của cô cứ bú chặt ngón tay của em không thả!”
“Cô không có… A… Vương Khải. Ưm… Đừng vậy mà …” Lâm Mộng Khiết nới lỏng hai chân, Vương Khải hung hăng móc cua thêm vài lần rồi mới rút ngón tay ra.
“Được thôi, nếu cô không thích kiểu này thì đổi!”
Vương Khải ngồi xổm xuống, lại đút ngón tay vào, bắt đầu dùng hết sức đút móc, nước l*и nương theo ngón tay bắn tung tóe khắp sàn nhà.
“Ưʍ... A... A... A... chậm lại…”
“L*и cô nhiều nước thật đấy!”
“A... Đừng nói vậy... A... Nhẹ thôi... Ưm…”
“Rên lớn thế có phải là ngón tay em đút vào thoải mái lắm đúng không.”
“Ưm… A…Không có… A... A... Chịu không nổi.. Ân…”
“Chịu không nổi gì? Sướиɠ quá chịu không nổi hả?”
“Chịu không nổi... Ưʍ... A… A… Muốn... A…”
Thân thể Lâm Mộng Khiết căng thẳng, vòng eo duyên dáng của cô căng lên để đáp ứng sự đâm rút của ngón tay Vương Khải. Một kɧoáı ©ảʍ khó tả ập đến, khiến cho đầu óc của Lâm Mộng Khiết lập tức trở nên trống rỗng, sau một cơn run rẩy, tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t, một dòng nước trắng đυ.c trào ra từ khe l*и của Lâm Mộng Khiết.