Chương 184: Biểu tình



Dịch: Gia Cát Nô


Chương 184: Biểu tình

Buổi chiều, bên trong Kinh Quỹ không còn chật chội như buổi sáng nữa, hoàn cảnh khác biệt hoàn toàn.

Khánh Trần, Ương Ương, Trịnh Ức ngồi vào ghế trống trên tàu. Không khí giữa ba người dần dần thay đổi.

Ương Ương vốn dĩ luôn ngồi cạnh Khánh Trần thì nay đã ngồi xuống cạnh cô gái tóc trắng. Hành động đột ngột này khiến vẻ mặt cô thay đổi, hình như hơi sợ hãi. Bởi vì cô không đoán ra được Ương Ương muốn làm gì?

Ương Ương ngồi xuống mỉm cười: "Trịnh Ức, chúng ta học cùng với nhau lâu như vậy, mà mình còn chưa biết nhà bạn ở đâu?"

Trịnh Ức nắm thật chặt chiếc túi xách của mình nói: "Phòng mình ở tầng 132, cao ốc Lạc Thần. Có điều, đó là phòng thuê thôi. Còn nhà mình ở khu số 9, mà nơi đó quá loạn không thể học tập được. Cho nên, mẹ thuê cho mình một căn ở đây."

Ương Ương đột nhiên hỏi: "Cậu có ý định tìm người thuê cùng không?"

"A?" Trịnh Ức càng nằm chặt cái túi hơn: "Nhưng phòng của mình chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách."

Trong lời nói của cô, nói rõ cô cũng muốn tìm người thuê cùng. Nếu như vậy cô cũng đỡ phần nào tiền thuê phòng, và có thể sử dụng số tiền đó ra ngoài học được nhiều hơn..

Hiện tại, vào xế chiều, cô đi làm thuê cho người ta. Ban đêm, đến trung tâm luyện thi. Nhưng làm thế nào, cô cũng có cảm giác tiền mình tích cóp không đủ dùng, vẫn còn kém chút nữa.

Nếu Ương Ương có thể thuê nhà cùng mình, lại là người mà cô hâm mộ. Chuyện này thật là tốt biết bao.

Ương Ương cười nói: "Một phòng ngủ cùng một phòng khách cũng không sao. Đêm nay sẽ bàn lại chuyện này với cậu."

Cô nói xong bèn quay lại chỗ ngồi cạnh Khánh Trần: "Chuyện tham gia buổi biểu tình, cậu suy nghĩ đến đâu rồi."

"Từ khi có sự kiện xuyên qua đến nay chỉ vỏn vẹn 2 tháng." Khánh Trần phân tích: "Vì vậy, tôi không tin trong thời gian ấy, khó khăn của thế giới này cảm động đến cậu. Dù là có đi chăng nữa, cũng không nhanh đến mức cậu dám đứng ra tổ chức một buổi biểu tình."

"Cho nên?" Ương Ương ghé sát đầu lại hỏi.

"Cho nên, trong cuộc biểu tình này, cậu có mục đích khác." Khánh Trần nói: "Hoặc là, tổ chức phía sau của cậu có mục đích khác."

"Đoán đúng." Ương Ương mỉm cười: "Nhưng vẫn chưa hoàn toàn chính xác."

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Hiện tại, mình cũng không đồng ý cách làm của những bạn học kia. Có điều, mình nhìn thấy nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt họ, dù cho bị người khác cạnh khoé nhưng vẫn nhiệt tình phát truyền đơn. Mình hi vọng tổ chức của cậu đừng lợi dụng những con người này."

"Tôi nói không phải hoàn toàn chính xác bởi vì bọn mình trợ giúp bọn họ thúc đẩy chuyện biểu tình đó. Trước khi có mình, bọn họ đã có hành động rồi, chẳng qua bọn mình chỉ góp sức một chút mà thôi." Vẻ mặt nghiêm túc rất hiếm của Ương Ương hiện lên: "Với lại, kế hoạch của bọn mình tổ chức tuyệt đối không ảnh hưởng đến họ. Mục đích của tổ chức cũng giống như của bọn họ."

Ương Ương tiếp tục nói: "Khánh Trần, cậu có từng nghĩ tại sao chúng ta lại xuyên qua thế giới này? Vì cái gì thế lực đó muốn chúng ta xuyên qua? Ngay từ đầu mình đã không rõ chuyện này rồi, rất nhiều người cũng nghĩ không ra. Trong suy nghĩ của mình, sự kiện xuyên qua này để chúng ta giúp đỡ thay đổi Thế Giới Bên Trong."

Khánh Trần suy nghĩ, cũng từng có một câu hỏi như vậy xuất hiện trên APP. Nếu như 10 nghìn người từ hiện đại trở về thời cổ đại, phải chăng có thể lật đổ sự thống trị của phong kiến?

Mà câu hỏi của Ương Ương hiện tại, rất giống với câu hỏi kia.

Bọn họ, những lữ khách thời gian vì sao lại xuyên qua và xuyên qua với mục đích gì?

Vấn đề này thật ra chẳng có câu trả lời chính xác. Mỗi một người lữ khách thời gian sẽ có một câu trả lời cho riêng mình. Ương Ương đã tìm ra câu trả lời, còn Khánh Trần vẫn chưa tìm ra.

"Ương Ương, những bạn học kia chắc chắn sẽ không thành công." Khánh Trần nói.

Ương Ương nghiêng người qua hỏi: "Khánh Trần, cậu tin tưởng vào phép màu chứ?"

Khánh Trần do dự hai giây rồi nói: "Mình tin."

"Nhưng bạn học kia cũng tin tưởng." Ương Ương mỉm cười nói: "Một người có thể tin tưởng phép màu, bản thân đã là một phép màu rồi."

Lúc này, ánh nắng chiều xuyên qua từng ô cửa của Khinh Quỹ. Nhưng rất nhanh đoàn tàu tiến vào bóng tối bên trong rừng cây bằng sắt thép.

Khi Khinh Quỹ tiến tới tầng 66 cao ốc Lạc Thần. Ương Ương đi đầu bước ra khỏi cửa, sau đó cô còn quay đầu nói với Khánh Trần đang ở phía sau: "Thất thần cái gì, về nhà thôi."

"Cô không cảm thấy mình chính là người ngoài sao?" Khánh Trần thở dài nói.

Trịnh Ức yên lặng đi theo phía sau hai người. Nhưng cô phát hiện ra một vấn đề, khoảng cách lúc đi đường của hai người phía trước, lúc xa lúc gần.

Thật ra, giữa hai người đi song song với nhau, có một khoảng cách an toàn. Phần lớn, mọi người công nhận là một mét sẽ an toàn nhất, còn nếu một đôi nam nữ cùng đi với nhau mà khoảng cách trên một mét, có lẽ chỉ là chơi đùa.

Nhưng có điều khiến Trịnh Ức không hiểu, khoảng cách giữa Khánh Trần và Ương Ương chẳng cố định, điều này khiến cô không thể đưa ra phán đoán chính xác được.

Vừa giống một cặp, lại không giống.

Đến khi thang máy đến tầng 132, cô gái tóc trăng trơ mắt nhìn hai người kia bước vào trong phòng.

Cô ngây người đứng ở ngoài cửa, quên cả việc mở cửa vào nhà.

Hai người thật sự có mối quan hệ đó sao?

Trịnh Ức yên lặng mở cửa, sau đó lấy ra một thanh protein, rồi đổ thêm 2 viên thuốc vitamin hoà với nước trắng, uống vào trong bụng.

Bởi vì cô thường xuyên sử dụng thanh protein, chất dinh dưỡng không có nhiều, nên phải bổ sung cả vitamin, mới đủ khoáng chất phục vụ cho cả ngày.

Cô đứng trước tủ lạnh, đếm xem số lượng thanh protein còn có thể sử dụng trong bao nhiêu ngày nữa.

...

Hiện tại, Ương Ương đang đứng trong phòng quan sát: "Cao ốc Lạc Thần đã sớm trở thành nơi cho thuê phòng. Cách trang trí này của cậu không phù hợp với hoàn cảnh bên ngoài. Mình không nghĩ ra, tại Thế Giới Bên Ngoài cậu nghèo khổ như vậy, mà xuyên qua Thế Giới Bên Trong lại giàu như thế."

Khánh Trần không thèm quan tâm đến những lời đâm chọc từ cô: "Giúp mình tạo ra khu vực trọng lực đi, mình muốn luyện tập."

Hắn nói xong lập tức bước vào phòng ngủ.

Ương Ương đi theo phía sau: "Này, thời điểm cậu tu hành không cho người khác xem sao?"

Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ Khánh Trần đã bị khoá trái từ bên trong.

Ương Ương nhíu mày. Thật ra cô rất muốn xem cách Khánh Trần luyện tập, bởi vì thông qua việc này có thể đoán ra hắn thuộc tổ chức nào. Có điều cô không ngờ tới Khánh Trần vẫn cẩn thận như vậy, mình đã đến tận nhà rồi vẫn không cho mình nhìn.

Cô bắt đầu tạo ra một khu vực trọng lực, sau đó nói vọng vào: "Có khu vực trọng lực duy trì tu hành, thật sự có tác dụng sao?"

Khánh Trần ở trong phòng ngủ không trả lời, bởi vì không muốn gián đoạn hô hấp.

Thực tế, có được khu vực trọng lực này kèm thêm thuật hô hấp trợ giúp, tác dụng đạt được rất lớn.

Hôm qua, hắn có hỏi qua Lý Thúc Đồng. Nếu bây giờ con đảo ngược thuật hô hấp, trở lại người bình thường sẽ đạt đến trình độ nào?

Sau khi, Lý Thúc Đồng kiểm tra bèn trả lời một câu khiến hắn giật mình: Đã tiệm cận cấp độ F.

Tại Thế Giới Bên Trong, tiến vào cấp độ F là phạm vi của người siêu phàm. Mà Khánh Trần dùng phương pháp này luyện tập đã gần đến tiêu chuẩn của người siêu phàm.

Nguyên nhân lớn nhất là do Khánh Trần kiên trì bền bỉ, nhưng thuật hô hấp và trường lực phối hợp cũng quan trọng không kém.

Hiện tại, xét về cấp bậc của Khánh Trần đã rất gần cấp F. Chỉ cần hắn trải qua cánh cửa sinh tử tiếp theo, sức mạnh tăng lên sẽ càng kinh người.

Ngay cả Lý Thúc Đồng cũng không xác định được, lần vượt qua cánh cửa sinh tử tiếp theo của Khánh Trần sẽ như thế nào? Tiềm lực của hắn vẫn không cách nào giải thoát ra toàn bộ, không hiểu cơ thể thiếu niên sẽ đưa ra một đáp án như thế nào?

Điều này, không nằm trong phạm vi hiểu biết của Lý Thúc Đồng...

Ở bên ngoài phòng khách, Ương Ương thấy Khánh Trần không thèm để ý đến mình nên có cảm giác buồn chán. Cô ngồi ở ghế salon nghịch điện thoại, nhìn xem có tin tức gì mới không.

Nhưng vào lúc này, cánh cửa căn phòng đột nhiên có người nhấn mật mã đẩy cửa vào.

Ương Ương nhìn vị trung niên lạ lẫm trước mặt mà không biết làm gì. Người trung niên nhìn Ương Ương cũng ngạc nhiên không kém.

Ương Ương đột nhiên nhận ra tư thế ngồi của mình không tốt lắm, nên vội vàng ngồi thẳng người lại, hai đầu gối chụm vào một chỗ, hai bàn tay đặt lên đầu gối: "Cháu chào chú."

Lý Thúc Đồng mỉm cười: "Là bạn học tiểu Trần à? Chú là cha của nó."

"Vâng, cháu là bạn học cùng lớp." Ương Ương ngoan ngoãn nói: "Cháu cùng cậu ấy về nhà, giúp đỡ phụ đạo thêm cho cậu ấy ít bài tập."

Lúc này, Ương Ương cũng không biết Lý Thúc Đồng có thân phận gì, cũng không biết ông ấy có biêt Khánh Trần là lữ khách thời gian hay không, cho nên tìm một lý do trả lời.

Thật ra, Ương Ương vẫn còn nghi ngờ, cô tưởng Khánh Trần sống ở đây một mình. Cô không ngờ, Khánh Trần có cha tại Thế Giới Bên Trong.

Không đúng, Khánh Trần vừa chuyển đến nơi này. Người trung niên này không chỉ đơn giản là cha của Khánh Trần như vậy.

Bỗng nhiên trong lòng Ương Ương sinh ra cảm giác lo lắng, có rất nhiều manh mối khiến cô không nghĩ ra.

Ngay cả tâm trí đang dùng để tạo ra khu vực trong lực cũng bị suy nghĩ này làm cho chấm dứt.

Lý Thúc Đồng mỉm cười nói: "Không cần phải lo lắng, cứ coi đây là nhà của mình. Để ta đi nấu cơm cho hai đứa."

Khánh Trần nghe được tiếng bên ngoài, bèn ra ngoài nhìn gương mặt có vẻ xa lạ của Lý Thúc Đồng. Rõ ràng giọng nói vẫn vậy, nhưng khuôn mặt lại khác hoàn toàn.

Cũng không biết sư phụ làm cách nào.

Có điều, Ương Ương lập tức đứng dậy, chào hỏi Khánh Trần và Lý Thúc Đồng: "Chú không cần phải vậy đâu. Cháu còn có việc, xin phép được đi trước ạ."

Ương Ương nói xong bèn đi về phía cửa.

"Giữ bạn ở lại ăn cơm kìa?" Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn theo Ương Ương.

Khánh Trần bất đắc dĩ nói: "Ngài đừng có gây chuyện nữa, từ khi con đến Thế Giới Bên Trong, con chưa từng thấy ngài nấu một bữa cơm nào. Thầy đừng có hại chết mọi người đấy."

"Con xem con nói kia." Lý Thúc Đồng không vui: "Sư phụ là dòng chính Kỵ Sĩ, nào có chuyện không biết nấu cơm. Nếu không biết thì sinh tồn kiểu gì ở vùng hoang dã? Khả năng tự lực cánh sinh của chúng ta đều rất mạnh."

Lý Thúc Đồng nói xong lập tức quay về khuôn mặt vốn có.

Khánh Trần tò mò: "Đây là năng lực gì vậy sư phụ?"

Lý Thúc Đồng mỉm cười trả lời: "Không cần tò mò, con biết sẽ chết ngay lập tức."

"Với khả năng của thầy, chắc chắn biết Ương Ương tới nhà?" Khánh Trần suy đoán: "Cho nên thầy muốn trở về ngay để xem chuyện đúng không?"

"Đúng vậy." Lý Thúc Đồng thản nhiên thừa nhận: "Lúc đầu, định làm chút việc. Nhưng Nhất nói cho ta biết trong nhà bỗng xuất hiện một cô gái. Cho nên ta bỏ hết mọi chuyện, vội vàng chạy về đây."

Khánh Trần nhận ra, mình thật sự đánh giá thấp tính hóng hớt của sư phụ. Sư phụ đặt những sự việc liên quan đến Khánh Trần, thành việc quan trọng nhất để quan sát.

Với lại, chỉ mình sư phụ sáng nắng chiều mưa đã đủ đau đầu rồi, nay còn có thêm cả Nhất?

Trong phòng này, bỗng nhiên có thêm một điệp viên ngầm cao cấp nữa?