- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Ác Mộng Chi Lăng
- Chương 43: Mê cung
Ác Mộng Chi Lăng
Chương 43: Mê cung
Đang nhởn nhơ vừa đi dạo vừa tìm hoa thích hợp cho mình, chợt Lâm Giang bước vào một lối nhỏ, hái xuống thêm một cây cho mình.
"Haha, tím mộng mơ" Lâm Giang cũng không phải là đặc biệt quan sát thấy gì. Hắn chỉ thấy lúc đầu bông hoa này mang hoàng sắc hơi chói sáng, nhưng cuối cùng lại đổi màu trước mặt hắn nên hắn ngắt lấy luôn.
Bỏ qua trong không gian giới chỉ, thấy Lâm Giang tùy ý như thế khá nhiều người xung quanh cũng liếc nhìn, một số thì lắc đầu sau đó tiếp tục nghiên cứu, một số cũng không biết là đang nhìn cái gì của hắn.
Đi được thêm một đoạn, chợt Lâm Giang dừng lại nhìn về phía xa ở, sâu trong rừng hoa, sau đó Lâm Giang bước đến và ngắt lấy. Là một bông hoa nhỏ, pha chút tử sắc và hoàng sắc, phát sáng nhẹ, nhìn sơ qua hình dáng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Lâm Giang lại thấy giữa một rừng hoa dày đặc, bông hoa này lại chiếm một khoảng trống khá lớn, xung quanh là khá nhiều loại hoa cánh lớn bao phủ nên hơi khó thấy.
Lâm Giang tiếp tục di chuyển, tới hiện tại nhìn phía đằng xa rừng hoa cũng đã tới điểm kết thúc. Ở nơi đó tiếp tục xuất hiện một con đường dẫn tới nơi tiếp theo.
"Ngươi quá chói mắt, ta chọn ngươi!"
"Ngươi quá xấu nhưng không được đánh giá hoa cỏ qua vẻ bề ngoài, ta chọn ngươi"
"Ngươi cũng quá gan dạ dám dùng nụ hoa cản đường bản tọa, ban chết"
"Dám dùng sắc dụ hoặc ta, ngươi thành công"
Lâm Giang vừa đi dạo vừa ngắt hoa, lí do đưa ra thì làm không ít người đang chuyên tâm nghiên cứu đưa tới ánh mắt hình viên đạn, cũng như đưa tới một số người chú ý.
Lâm Giang vừa chọn xong một bông hoa vừa định hái lấy thì chợt có một bàn tay chặn hắn lại.
"Huynh đệ ta khá thích bông hoa đó, để lại cho ta ngắm nó đi" Một giọng nói thô kệch vang lên mang phần khó chịu, chủ nhân của giọng nói đó là một tên nam nhân lớn tuổi cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngâm đen cùng một vết sẹo lớn trên ngực.
"Được nha, huynh thích thì cứ ngắm lấy đi, ta chọn bông khác" Lâm Giang niềm nở trả lời.
Nói xong Lâm Giang lùi ra sau, tránh né tên nam nhân tiếp tục đi đường. Chợt, Lâm Giang lại bị chặn lại một lần nữa.
"Ta thấy huynh đệ không biết lựa chọn, huynh đệ cứ đưa trữ vật giới chỉ cho ta kiểm tra hoa và đánh giá giúp" Tên nam nhân kia tươi cười nhưng câu nói thì chính là cướp vật giữa ban ngày.
Tên nam nhân vừa nói xong cũng thu hút ánh nhìn của nhiều người, nhiều người giữ thái độ xem trò vui.
"Không được đâu, dù sao ta cũng chọn nó rồi" Lâm Giang lắc đầu từ chối sau đó lách mình rời đi, nhìn từ góc độ nào đi nữa thì đều giống là Lâm Giang đang sợ hãi, trốn tránh lại nhẹ dạ.
Tên nam nhân không tiếp tục nói gì mà thu lại nụ cười, khí tức mạnh mẽ nổi lên, ngay lập tức rút đao chém về phía Lâm Giang.
"Bạt Đao Thuật" Hắn hét lớn.
Tưởng chừng như trúng đích nhưng chợt Lâm Giang quay người lại rút Toái Nham từ phía sau lưng.
"Bạo Thạch Kiếm" Lâm Giang nói nhỏ.
Đao kiếm va chạm nhưng sau đó Toái Nham lại không chút dừng lại, chém thẳng xuống. Một tiếng hét thảm vang lên, tên nam nhân bị hất tung ra ngoài, trên ngực lại thêm một vết cắt dọc, thanh đao của hắn thì bị gãy đôi.
"Thiết Sa Quyền"
Lâm Giang lao tới phía trước, dùng một đấm thẳng vào lòng ngực của tên nam nhân. Lại hất văng hắn về phía xa, máu phun tung tóe rải đỏ cả mặt đường.
Vừa rơi xuống mặt đất, tên nam nhân còn chưa kịp mở mắt, thì Lâm Giang đã bước tới bên cạnh hắn để lại một bóng mờ tại vị trí cũ. Toái Nham hạ xuống, đầu của tên nam nhân kia bị cắt đôi.
Lâm Giang cuối xuống nhặt đi túi đựng vật phẩm của tên nam nhân rồi bỏ đi.
Cả quá trình diễn ra trong chớp mắt và cực kì thuần thục giống như Lâm Giang đã làm không ít lần. Vì quá nhanh đám người muốn xem trò vui còn chưa tỉnh hồn, đến lúc tỉnh lại thì chỉ còn thấy bóng lưng của Lâm Giang đang đi, mang theo Toái Nham Cự Kiếm còn đang nhỏ máu.
Không ai dám tiếp tục dò xét Lâm Giang, trong mắt chỉ còn sự kinh sợ và có chút hoảng hốt. Tên nam nhân kia theo khí tức thì cũng chính là Luyện Thể tầng 9 nhưng ngay ra một đòn của Lâm Giang cũng không đón được.
Mất đi hứng thú, Lâm Giang chỉ chọn đại một vài bông hoa, những bông hoa lúc đầu nói Lâm Giang tùy ý cũng không phải, hắn chọn những bông hoa chỉ có một chút khác biệt với số còn lại hoặc những bông mà hắn thích.
Bước gần đến con đường dẫn đến nơi khác, Lâm Giang cũng còn một bông hoa cuối cùng chưa hái.
Lâm Giang lại xoay người lại nhìn vào một khu vực rất nhiều kỳ hoa. Từ khi hắn ra tay gϊếŧ tên kia đến hiện tại, luôn có một cảm giác bị chú ý, cảm giác này rất nhỏ, rất nhạt và liên tục đứt gãy, phải đến khi sắp ra khỏi nơi này, Lâm Giang mới xác định được vị trí của nó, cũng chính là nơi ánh mắt hắn đang nhìn.
Một bông hoa bình thường màu trắng nho nhỏ, chính là nơi phát ra "ánh nhìn" đó.
Hơi suy nghĩ một chút Lâm Giang lại đào cả rể và đất của nó lên và cho vào một cái chậu vừa cướp được của tên nam nhân lúc nãy. Đất ở đây cũng không có gì quá đặc biệt chỉ là nhiều dinh dưỡng hơn một chút, linh khí để nuôi nấng tất cả hoa nơi đây đều thuộc về trận pháp khổng lồ tại đây.
Lấp đất lại xong xuôi, Lâm Giang lại cho bông hoa trắng vào trữ vật giới chỉ để tại một góc, sau đó Lâm Giang tiếp tục lên đường đi đến nơi tiếp theo.
Lại một lần nữa bước vào đường hầm dẫn tới nơi khác, lần này khác với lúc đầu, Lâm Giang đi được một đoạn ngắn thì thấy phía trước xuất hiện 3 lối đi khác trong đường hầm.
Chọn lối đi ở giữa để tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy 2 ngã rẽ, lần này thì Lâm Giang xác định mình vừa bước vào mê cung trong đường hầm. Quay lưng lại định bước về thì Lâm Giang lại thấy lối đi phía sau biến mất thay vào đó là 2 ngã rẽ khác nữa, hiện tại Lâm Giang đang đứng ở ngã tư.
"Theo kinh nghiệm của ta, một khi đã bước vào mê cung mà mê cung còn có thể thay đổi lối đi, thì cách tốt nhất cũng là duy nhất đó chính là dựa vào khí vận" Lâm Giang lẫm bẫm sau đó tiếp tục hướng về phía trước theo lối bên trái.
Mê cung giống như vô tận Lâm Giang đã liên tục di chuyển, cũng liên tục đánh dấu, nhưng vẫn không thấy thứ gì khác hoặc là kí tự mình đánh dấu. Cả một bóng người cũng không có, giống như cả mê cung chỉ có duy nhất hắn vậy.
Đi thêm một đoạn ngắn chợt Lâm Giang giật mình lập tức né qua trái. Một mũi tên đường bắn ra từ bức tường xuyên thẳng tới yết hầu Lâm Giang, tốc độ nhanh vượt qua những mũi tên trước đây Lâm Giang từng gặp, tuy tránh né được chí mạng nhưng mũi tên vẫn xuyên qua tay phải Lâm Giang để lại một vết máu nhỏ.
Không kịp nói gì, tiếp tục một mũi tên khác được phóng ra từ một hướng khác, lần này Lâm Giang có đề phòng nên hoàn toàn tránh được. Chưa hết, tiếp theo là 2 mũi tên rồi 3 mũi tên,... cứ thế lên cao.
Con ngươi Lâm Giang co lại, ngay lập tức dùng tới Lưu Ảnh Thần Pháp, để lại một bóng mờ phía sau, cơ thể thì tránh né những mũi tên với tốc độ kinh khủng, lúc đầu còn khá dễ dàng về sau số lượng mũi tên càng nhiều, đến Lâm Giang cũng chống đỡ có chút không được, nếu không nhờ cảm giác của hắn giống như một lĩnh vực bao quanh thì chắc chắn hắn hiện tại đã bị đâm thủng thành tổ ong.
Mũi tên được bắn ra từ mọi phương hướng, phá nát không ít vách đá xung quanh, lực đạo phải nói là kinh khủng, nếu không dùng Ô Quy Giáp thì chắc chắn Lâm Giang sẽ bị xuyên thủng. Lâm Giang bước đi đến nơi nào, thì mũi tên luôn ngắm vào hắn.
"Không được" Lâm Giang cắn răng, cảm giác không xa nữa hắn sẽ tới cực hạn, linh khí trong cơ thể đang trôi qua vô cùng nhanh chóng. Cũng đúng lúc Lâm Giang cảm giác thấy có một vách đá không xuất hiện mũi tên cũng như nó khá yếu kém.
Nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng quyết định, Lâm Giang di chuyển đến gần vách đá, đúng là nơi này có ít mũi tên hơn thật. Dùng hết sức Lâm Giang vung Toái Nham vào vách đá.
Vách đá kia cũng không cản trở cự kiếm mà nó vỡ ra thành một lỗ hổng, vừa thấy lổ hổng Lâm Giang ngay lập tức nhảy vào bên trong mặc kệ bên trong là gì.
Té ngã vào bên trong nhưng Lâm Giang lại không tiếp tục thấy mũi tên nào, hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không quên cảnh giác. Hiện tại hắn không những sắp cạn kiệt thể lực và linh khí, cơ thể cũng bị thương không nhẹ. Không ít vết thương trên khắp cơ thể hắn, có sâu có nông nhưng cảm giác đau đớn thì liên tục ập vào đầu hắn.
Vừa định mở trữ vật lấy ra đan dược chữa thương, chợt con ngươi Lâm Giang co rút, sắc mặt có chút tái nhợt, nhảy lùi ra phía sau một đoạn khá xa. Vừa rồi Lâm Giang vừa cảm giác như tử vong chỉ cách hắn không xa nữa, nơi hắn ngã lúc này vừa phát ra một tiếng gió giống như có thứ gì vừa chém vào nơi đó vậy.
Đùng....
Chưa kịp suy nghĩ xong thì ngay lập tức vách đá bị hắn phá một lỗ chui vào bên trong chợt bị một tảng đá lớn rớt từ phía trên xuống tạo thành một cánh cửa đá và Lâm Giang bị nhốt vào bên trong.
Phía bên trong thì không chút ánh sáng, toàn là một màu đen, Lâm Giang không hề biết nơi này là đâu cũng như bên trong có gì chỉ biết ở đây còn có vật có thể uy hϊếp tính mạng hắn.
Cảm giác được vận dụng tốt đa nhưng bất ngờ cho Lâm Giang là hắn không cảm giận được gì cả, thậm chí cả hình dáng, cả không gian nơi đây, Lâm Giang đều không cảm nhận được.
Đưa tay xuống nắm lấy Toái Nham bằng 2 tay, cũng đúng lúc này cảm giác Lâm Giang lại dữ dội báo động, đúng lúc này Lâm Giang cũng cảm thấy có thứ gì đó lao thẳng về phía hắn, theo phản xạ Lâm Giang đỡ lấy bằng Toái Nham.
Một lực cực mạnh đánh trúng vào Toái Nham, khiến ngay cả Lâm Giang cũng bị hất văng đi cùng Toái Nham.
Bị hất văng, Lâm Giang vẫn nằm yên trên mặt đất và như hắn đoán không có thứ gì tấn công hắn cả. Cả nơi này giống như được bao phủ bởi 1 trận pháp đặc biệt, có thể hoàn toàn che đậy không gian bên trong, chỉ những thứ di chuyển mới bị phát hiện. Lúc nãy Lâm Giang hoàn toàn cảm ứng được có một vật giống như hắn, chỉ phát hiện Lâm Giang và tấn công khi hắn di chuyển.
Chợt ánh mắt Lâm Giang hơi động, trong mắt lại mang theo một ý cười bất đắc dĩ, hai hắc sắc con ngươi cũng dần chuyển thành xích tử sắc con ngươi. Xung quanh cơ thể Lâm Giang thỉnh thoảng sẽ thấy được vài tia hắc sắc vòng sáng quấn quanh, vết thương cũng bắt đầu lành lại nhanh hơn một chút.
Xung quanh vẫn chìm vào bên trong bóng tối, nhưng trong mắt hắn hiện tại Lâm Giang cũng đã nhìn thấy được xung quanh.
Phía trước hắn đứng một hình nộm bằng kim loại, hoặc nói đúng hơn là Khôi Lõi theo khái niệm nơi đây và là giống robot theo khái niệm kiếp trước. Trên 2 cánh tay có 2 thanh đao bóng loáng giống như cơ thể đen bóng của nó.
"Thấy ngươi!" Lâm Giang mở miệng.
Cùng lúc đó nó cũng phát hiện Lâm Giang, lập tức nó lao thẳng tới chém hắn.
Nhưng lần này nó hành động thất bại, đúng lúc thanh đao sắp chạm vào người Lâm Giang thì chợt Lâm Giang xoay người, né tránh đòn công kích.
"Bạo Thạch Kiếm"
Cũng đúng lúc tránh né Lâm Giang phát động kiếm thuật dựa vào quán tính dùng hết lực lượng chém thẳng vào khôi lõi.
Khôi lõi lập tức bị đánh bay vào trong tường tạo thành một tiếng động lớn, có chút bụi bay cao, bức tường cũng bị vỡ thành một lỗ sâu, khôi lôi thì nằm bên trong bị bao phủ bởi khói bụi.
Lâm Giang cũng không có rảnh mà thưởng thức gì cả, hắn lập tức sử dụng thân pháp lướt tới bên hố. Chợt, một mũi đao lao ra từ trong khói bụi đâm vào Lâm Giang nhưng hắn giống như thấy được chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu. Sau đó lại ngay lập tức đâm Toái Nham vào vị trí khôi lõi.
"Phá Thiết Kiếm"
Toái Nham bị bao phủ bởi hắc quang, đâm thẳng vào vị trí của khôi lõi. Đùng một tiếng, miệng hố đá lại bị mở to ra, đá và bụi mù bay tứ tung, cả mặt đất và vách tường bị nứt ra thành nhiều vết lớn.
Lâm Giang thì lập tức lui lại, nhưng nếu để ý sẽ thấy hai tay của Lâm Giang có chút run rẩy và đỏ lên nhiều, trên bề mặt Toái Nham cũng xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Không hề chờ đợi, Lâm Giang vừa lui lại, khôi lõi lại bước ra từ bụi mù.
"Vạn Trọng Kiếm"
Vừa bước một chân ra khỏi bụi mù chưa kịp xác định vị trí của Lâm Giang, một tiếng hét lớn chợt lao tới từ trên không.
Lâm Giang phóng lên dùng Toái Nham chém thẳng một chiêu Vạn Trọng Kiếm xuống.
Đùng.....
Cả căn phòng như muốn sụp đổ, toàn bộ mặt đất bị nứt toát ra nhiều khe nứt lớn.
Bụi mù tán đi, lộ ra quan cảnh bên trong. Lâm Giang đang nằm tại chỗ trên tay nắm lấy chui kiếm của Toái Nham, toàn bộ lưỡi kiếm bị vỡ vụn thành nhiều mảnh tản mát khắp nơi.
Trước người hắn, một khối kim loại hoặc đúng hơn là khôi lõi lúc nãy bị chém thành 2 nửa từ phần đầu đến lưng, nơi đó cũng còn dính lại một vài mảnh lớn của Toái Nham, phần bụng có một lỗ thủng lớn và xuất hiện một vết cắt dày ngang người.
Hiện tại đã từng là khôi lỗi đồ vật cũng bị phế nằm dưới mặt đất không cử động, cũng chính thức bị Lâm Giang chơi hỏng.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Ác Mộng Chi Lăng
- Chương 43: Mê cung