Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 71: Kết thúc tất cả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Huệ Mẫn khoác tay con trai rất tình cảm, bà nói tiếp: “Mẹ nghĩ con nên cho người điều tra lại từ đầu đi, nhỡ đâu bị nhầm còn biết đường mà sửa sai.”

Ngôn Thần Ngạo nhìn mẹ mình hoang mang, anh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, anh nói: “Con sẽ cho người điều tra lại mọi thứ, sau khi con đi Mỹ hai người ở nhà chăm sóc Lâm Di giùm con.”

Xong cuộc trò chuyện ngắn với cha mẹ, Ngôn Thần Ngạo tắt nguồn điện thoại vì không muốn bị làm phiền. Nghe mẹ nói vậy, trong thâm tâm anh thực sự hy vọng Trần Linh Linh chỉ là một sự nhầm lẫn tai hại do chính anh gây ra, thế thì anh có thể sửa sai không để cảm xúc nhất thời làm con tim lạc lối nữa, lúc đó anh có thể theo đuổi lại Lâm Di, còn con gái thật sự của Dì Ngọc là ai đã không còn quan trọng nữa cái quan trọng chính là tìm được và cho cô ấy một cuộc sống bình yên vui vẻ.

Chuyến bay đến Mỹ sẽ khởi hành sau hai ngày nữa, công việc ở công ty tạm thời ổn định, không có nhiều việc quan trọng nên Thế Thanh và Bạch Linh có thể làm tốt.

Việc của Ngôn Thần Ngạo hiện giờ chính là đóng đinh ở bệnh viện lén lút nhìn vợ qua cửa sổ. Canh me lúc nào không có Hoàng Thiên Phong lại chạy vào. Lâm Di ngồi trên xe lăn, ánh mắt buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng bước chân vang lên từ đằng sau buộc cô phải quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt mà mình không muốn gặp nhất Lâm Di không nhịn được lên tiếng:

“Anh rảnh quá rồi đó Ngôn Thần Ngạo, chuyện công ty không lo chạy tới chỗ tôi làm gì.” Giọng cô hơi cục súc, nói xong tiếp tục quay mặt ra cửa sổ.

“Anh đến dỗ em mà. Không ai ở cạnh thì em lại thẫn thờ như người mất hồn.” Ngôn Thần Ngạo tiến về phía cô, bàn tay đặt lên thành ghế nhẹ nhàng xoay một cái, gương mặt chính diện của Lâm Di hiện hữu trước mắt anh, Ngôn Thần Ngạo ngồi nhổm xuống nét mặt tươi cười nhìn cô, gương mặt điển trai ngời ngời của Ngôn Thần Ngạo càng thêm rõ nét trước mặt Lâm Di làm cô nhất thời xúc động không kìm được cảm xúc mà nhờ đến lần đầu tiên gặp gỡ cũng nụ cười này của anh ngày hôm đó đã thu hút trái tim cô để rồi dấn thân vào con đường tình yêu không lối thoát như hôm nay, Lâm Di bật khóc nức nở, tức giận mà tay chân quơ loạn xạ, cô quát lên:

"Anh cút đi, đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa, đừng gieo cho tôi hy vọng rồi lại làm cho tôi thất vọng.”

Lâm Di đưa tay lau nước mắt, nức nở nói tiếp: “Chúng ta ly hôn rồi, anh hãy trở về thế giới của riêng anh đi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Ngôn Thần Ngạo sững sờ vội ngăn cô lại, anh trấn an:

“Em đừng kích động như vậy có được không sẽ làm vết thương hở ra đó.”

Mắt Ngôn Thần Ngạo phủ một tầng hơi nước trước mắt anh dần trở nên mờ mịt, anh đưa ngón trỏ lên quẹt ngang khóe mắt, anh cầm lấy đôi bàn tay gầy guộc của Lâm Di, cất giọng trầm khàn mà lại vô cùng nghiêm túc:

“Đợi anh có được không? Đợi anh giải quyết một lần triệt để với Trần Linh Linh và Trịnh Vỹ Tuấn...”

Anh còn chưa nói xong đã bị Lâm Di ngắt lời bằng một nụ cười nhàn nhạt, cô nói bằng chất giọng chua ngoa, ai nghe được cũng phải nhột lỗ tai:

“Đợi anh.” Cô hừ lạnh một tiếng nói tiếp: “Đợi anh cưới cô ta về rồi sinh con đẻ cháu, tới khi cô ta bảy tám chục tuổi chết đi sau đó anh sẽ dùng kiệu tám người khiên cưới tôi về à, sợ rằng lúc đó tôi đã chết rã thây rồi.”

“Không phải! Ý anh không phải vậy...” Ngôn Thần Ngạo hớt hải thanh minh.



“Chát?” Anh chưa kịp nói xong lời, bàn tay của Lâm Di đã giơ lên lạnh lùng giáng xuống má trái của anh, Ngôn Thần Ngạo sững sờ toàn thân cứng đờ bất lực, bên tai văng vẳng tiếng của Lâm Di:

“Tôi yêu anh nhưng anh đừng mong tôi tin tưởng thêm bất kì lời nói nào của anh nữa, một lần thất tín vạn lần bất tin. Tôi thà sống cô độc suốt đời còn hơn chờ đợi một người mà trong tim anh ta ngoài tôi ra còn có hình bóng người khác. Anh cút đi cho khuất mắt tôi.”

Lâm Di nói xong câu này lệ đã rơi đầy mặt, cô quay đầu về hướng khác, Ngôn Thần Ngạo mặc kệ bản thân vừa bị ăn tát, không tức giận không cáu gắt, mặt dày mày dạn đưa tay lên mặt của Lâm Di nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt vương trên má cô.

Anh đứng dậy, thở dài một cái rồi đi ra cửa, trước khi bóng anh dần khuất sau cánh cửa Lâm Di đã kịp quay đầu lại nhìn anh, có đôi khi miệng cô cứng rắn mạnh dạn nhưng lòng cô rất mềm mỏng, nếu anh ở đây thêm một chút nữa thôi cô sợ rằng mình sẽ sà vào lòng anh khóc bù lu bù loa lên rồi mặt dày làm nũng mất.

Một đêm trước khi lên máy bay Ngôn Thần Ngạo bất giác mở nguồn điện thoại, anh hoa cả mắt khi trên mà nhìn xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ bác sĩ Max, nhưng thật ra là do Trịnh Vỹ Tuấn gọi. Còn chưa tới một phút điện thoại của anh đổ chuông inh ỏi.

Ngôn Thần Ngạo Chần chừ một lúc mới ấn kết nối, bên trong điện thoại truyền ra tiếng khóc thê lương khổ sở của Trần Linh Linh, sau đó là một loạt những lời trách móc với giọng nói sướt mướt nức nở: “Anh không thương em nữa rồi có phải không? Em mong anh đến mà trông mãi không thấy anh... Hức... Hức.”

“Anh bận chuyện gấp, ngày mai anh bay sang đó với em liền. Ngoan đừng khóc.”

“Anh hứa nhé.”

“Anh hứa...” Tút tút, Ngôn Thần Ngạo buông điện thoại xuống, thầm than một câu “phiền chết đi được.”

Linh Linh ở Mỹ trông một ngày một đêm không thấy Ngôn Thần Ngạo mới hiểu ra Lâm Di đã cướp mất vị trí của mình rồi nên cô ta mới tranh thủ gọi điện cho anh khóc lóc vất vả giả vờ đau khổ các thứ để kéo con tim của Ngôn Thần Ngạo trở về bên mình.

Ngôn Thần Ngạo như chợt nhớ ra điều gì đó, anh lấy điện thoại gọi cho thám tử của mình:

“Có tin gì về Bạch Tuệ San không?”

“Cô ta cứ như biến mất khỏi thế giới này vậy.”

“Đừng tìm cô ta nữa. Các người đi Châu Thành tìm trong bệnh viện lớn nhỏ hồ sơ bệnh án của một người tên là Lâm Ngọc sinh ngày 2/1/1968.”

“Vâng. Bọn em đi làm ngay.”



Vừa ngắt kết nối là Ngôn Thần Ngạo vội vã đi tìm lại hồ sơ bệnh án của Trần Linh Linh lúc còn ở trong nước, anh cần phải đối chiếu lại tất cả những gì có liên quan đến Dì Ngọc và Trần Linh Linh, hy vọng đội thám tử của mình có thể làm tròn nhiệm vụ.”

Buổi sáng hôm sau.

Ngôn Thần Ngạo chuẩn bị hành lý ra khỏi nhà và bị Uyển Nhu ngăn lại:

“Anh đi thật sao, anh nỡ bỏ chị dâu ở lại à.” Cô nàng không cam tâm để anh hai mình cùng với người mà mình ghét cay ghét đắng tiếp tục dây dưa.

Ngôn Thần Ngạo xoa đầu em gái, lên giọng trấn an:

“Nếu mấy lời tố cáo của em là đúng thì anh cần phải ở gần cô ta nhiều hơn thì mới phát hiện sơ hở và những mối quan hệ mà ám của cô ta chứ, như vậy mới có thể vạch trần cô ta sớm hơn. Em thương chị dâu như thế thì thuyết phục ba mẹ rước cô ấy về chăm sóc đi, anh hứa sẽ mang chị dâu trở lại được chưa.”

“Ừm.” Cô nàng vui vẻ gật đầu, lời anh trai nói quá có lý nên Uyển Nhu mới thôi bát nháo một trận, Uyển Nhu ngậm ngùi tiễn anh ra xe để vệ sĩ chở ra sân bay.

Cùng thời điểm, Trịnh Vỹ Tuấn ra sân bay trở về thành phố S. Trước khi về hắn còn không quên đe dọa bác sĩ Max, hắn nói: Người của hắn có ở khắp nơi nếu ông không an phận thì sẽ cho ông nhận xác con trai và cháu trai ngay tức khắc.

Hắn còn không quên cho Trần Linh Linh xem bức ảnh thê thảm của Lâm Di để khoe mẽ chứng minh với cô ta một việc rằng Lâm Di đã chết thật rồi, hắn đã làm được chứ không hề nói suông.

....

Ngôn Thần Ngạo đi rồi, Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn tranh thủ đến thăm Lâm Di, bà thuyết phục Hoàng Thiên Phong cho phép đón cô về chăm sóc, bà còn nói khéo rằng Ngôn Thần Ngạo xuất cảnh đi nước ngoài rồi để Lâm Di không phải khó xử, Hoàng Thiên Phong an tâm hơn.

Lâm Huệ Mẫn liên tục nài nỉ làm Hoàng Thiên Phong khó xử vô cùng, với lại em gái cũng không phản đối nên anh gật đầu đồng ý để nhà họ Ngôn đón Lâm Di về bên ấy ở một thời gian.

Một tuần sau đó Lâm Di được xuất viện, cô được vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt.

Trịnh Vỹ Tuấn trở về thành phố S mới biết Lâm Di không chết lại còn không có thương tổn nào đáng kể. Sau đó hắn còn nhận thêm một cú sốc nữa là căn phòng bị xáo trộn không giống với lúc ban đầu.

Trịnh Vỹ Tuấn tức điên người, hắn tra khảo đàn em của mình ban đầu bọn chúng giấu nhẹm nhưng khi hắn nhắc đến số tiền mặt 3 tỷ bọn Hắc Báo mới khai thật. Sau khi được Hắc Báo kể lại, hắn giận run người, hai mắt long sòng sọc nhìn bọn đàn em quát lớn:

“Đi tìm Bạch Tuệ San về đây cho tao, nếu không tìm được bọn mày đi chết luôn đi.” Trịnh Vỹ Tuấn như biến thành một con dã thú, đánh đàn em một trận, vừa đánh vừa mắng chửi để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »