Xem xong hợp đồng, trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi nói: có lẽ Tư Đồ Viêm không muốn người vợ mình gì nhiều, chỉ cần cần cù thật thà, chịu mệt nhọc, rồi còn tuỳ lúc giúp anh giải quyết vấn đề sinh lý của người thay thế thôi.
Bất quá nếu đã đến nước này dù có giận cũng chẳng thể làm gì ngoài việc chấp nhận sự thật, dù sao ai làm cho chính mình không hay ho, cố tình đánh nát bình hoa quý giá kia......
Cố không hơn cách khác, Lâm Khả Tâm đầu tiên là lo lắng đến mẹ cô, tuy rằng trong hợp đồng có ghi không cho cô về nhà nhưng cũng không có cấm cô gọi điện thoại, lúc này Lâm Khả Tâm lấy điện thoại ấn hạ số quen thuộc..
Một chuỗi âm thanh " tit...tit...", sau đó bên kia liền truyền đến giọng nói ôn nhu của người phụ nữ: " Alo, xin hỏi ai đấy?"
"Mẹ, là con......"
Lâm Khả Tâm âm thanh có chút nghẹn ngào...
"Là Khả Tâm sao? Yêu, con gái ngoan của mẹ, giọng nói con sao vậy? Con đang khóc sao?"
Mẹ của Lâm Khả Tâm là Lâm Xảo Như lo lắng hỏi...
"Không có đâu mẹ, con chỉ bị cảm mạo thôi, mẹ nghe lầm rồi" Vì không muốn cho mẹ Lâm lo lắng nên Lâm Khả Tâm tìm đại cái cớ nói ra
"Cảm mạo? Vậy con phải chú ý đến sức khoẻ nhiều hơn nha." Ngừng một chút, mẹ Lâm lại ôn nhu hỏi han: " Đúng rồi Khả Tâm, con ở đại học còn thói quen ngốc nghếch không? Bạn bè trong ký túc xá có ức hϊếp con không?"
Từ nhỏ tính cách của Lâm Khả Tâm là vậy rồi luôn bị bạn bè ức hϊếp nhưng không dám nói gì, nên tới nay, người làm cho mẹ Lâm quan tâm nhất chính là Lâm Khả Tâm...
Hơn nữa từ sau khi Lâm Khả Tâm vào đại học rất ít khi về nhà, bởi vì không thấy cô nên mẹ Lâm có thể đoán được....
Bất quá cũng nhiều mệt dừng chân, nên mẹ Lâm cũng không biết sự thật hôm qua, như vậy Lâm Khả Tâm cũng sẽ không cần lo thêm gì: " Không, không có, mọi người đối xử với con tốt lắm."
Thật ra Lâm Khả Tâm cũng không gặp bạn bè, nói chuyện không có huống chi
đến bắt nạt cô? Nếu như có thì cũng là Tư Đồ Viêm mà thôi.
Nghĩ đến bởi vì anh mà một năm cô sẽ không được về nhà, Lâm Khả Tâm liền nói: Mẹ, bởi vì con tham gia rất nhiều xã đoàn nên bận rộn, tbình thường con sẽ đi học, đi chơi......cho nên con nghĩ trong một năm con sẽ không hay thường xuyên về thăm mẹ được, mẹ phải tự bảo trọng nha. "
「Bảo trọng 」, hai chữ nói ra cũng là lúc Lâm Khả Tâm nước mắt rơi xuống..
"Được, mẹ sẽ tự bảo trọng, con gái ngoan, con cũng phải chú ý đến sức khoẻ của mình nha, có rảnh thì mẹ sẽ đến thăm con."
Không nghĩ tới mẹ Lâm cư nhiên sẽ định đến thăm cô nên Lâm Khả Tâm liền cự tuyệt " Mẹ, mẹ không cần đến thăm con, khi nào con rảnh con sẽ tự về thăm mẹ
, cứ quyết định vậy nha."
Sợ mẹ Lâm nói thêm gì nên vừa nói xong Lâm Khả Tâm liền cúp điện thoại