" Tư Đồ Viêm, anh đùa tôi sao, nơi này chỉ có cổ phần chuyển nhượng của Tần Thị, còn của Tư Đồ Xí Nghiệp đâu? Tôi nói rồi phải là tất cả cổ phần của công ty anh."
"Tôi không đùa giỡn với anh, chính là làm sao chắc được sau khi nắm được cổ phần anh sẽ không trở mặt? Nếu như ký cầm cổ phần công ty không trả lại cho tôi thì làm sao? Nên trước tiên tôi chỉ chuyển ½." Tư Đồ Viêm chắc như đinh đóng cột nói, kia thái độ rõ ràng không cho phép Tần Hữu Minh cự tuyệt.
Đối với yêu cầu của Tư Đồ Viêm, Tần Hữu Minh đầu tiên là trầm mặc sau đó mỉm cười: " Ha hả, xem ra chúng ta không ai tin ai cả, thật ra tôi cũng không khỏi lo sau khi anh cứu người sẽ không giao cổ phần ra cho tôi thì sao? Nếu vậy không bằng chúng ta đổi phương pháp khác, tôi cho anh lựa chọn mang đi một người, chờ sau khi xong rồi anh liền đưa 1/2 còn lại cho tôi, mà đợi tôi xem xong hiệp ước sẽ giao một người còn lại cho anh, như vậy mặc kệ chúng ta ai đổi ý đều không phải rất ảnh hưởng đến đối phương sao? Anh xem thế nào?"
Bên trong cửa Lâm Khả Tâm yên tâm hơn, dù sao Tư Đồ Viêm đã không yêu cô cho dù anh có chọn đứa nhỏ thì sau khi đem đứa nhỏ đi, thì đứa nhỏ và công ty của anh đều được bảo vệ, còn về phần cô, chỉ cầnđứa nhỏ cùng Tư Đồ Viêm
sống tốt, cô có hi sinh cũng được. "Tư ĐồTổng Tài, ngài muốn cứu ai?"
Mà điều làm cho Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn là Tư Đồ Viêm không chút do dự nói: " Đem Lâm Khả Tâm trả lại cho tôi."
Lời nói của anh làm cho cô chấn động, cô trừng to mắt, hoài nghi cái lổ tai mình có vấn đề.
Cái gì...... Tư Đồ Viêm chọn cô sao? Chẳng lẽ anh muốn giải cứu cô còn hơn đứa nhỏ sao......? Kia nếu anh chán ghét cô thì vì sao anh lại vì cô mà hi sinh cổ phần của công ty......
Còn không thoát khỏi sự nghi hoặc, Lâm Khả Tâm chợt nghe Tần Hữu Minh lại bạo nói: " Ha Hả, giống như tôi nghĩ, nghe nói lúc ở bệnh viện Tư Đồ Tổng Tại cũng đối mặt với sự lựa chọn giống vậy, mà khi đó kết quả anh lựa chọn cũng như bây giờ."
"tin tức của anh thật có đủ nhanh." Tư Đồ Viêm không phủ nhận cách nói của Tần Hữu Minh.
Lâm Khả Tâm ở trong cánh cửa càng chấn kinh, cho dù hiện tại miệng cô không bị dán lại thì cô cũng sẽ không thể nói nên lời..
Cái gì? Lúc đó anh chọn là cô sao? Cô còn tưởng......Rốt cuộc anh vì sao phải
làm vậy?
Mà bên ngoài cửa, Tần Hữu Minh lại một lần nữa hỏi trúng tim đen của Lâm Khả Tâm:" Xem ra Tư Đồ Tổng Tài thực để ý người phụ nữ này rồi......"
"Này không liên quan đến chuyện của anh......" Tư Đồ Viêm lạnh lùng trả lời.
"Đúng vậy, này mặc kệ không phải chuyện tôi." Tần Hữu Minh lộng lộng ngón tay của mình: " Nhưng đây có liên quan đến chuyện tôi muốn hay không thực hiện hứa hẹn."
"Có ý gì?" Tư Đồ Viêm nhíu mày, mi gian mang theo nồng đậm sự không vui.
"Không có gì." Tần Hữu Minh thoải mái thả tay, nhưng ngôn ngữ lại mang theo sự uy hϊếp: " Chính là đối với vấn đề này nếu anh không nói cho tôi biết sự thật tôi sẽ không để anh gặp Lâm Khả Tâm. "
Trầm mặc, lại là sự trầm mặc thật dài, thậm chí so với lúc ở bệnh viện hỏi anh giữ mẹ hay giữ đứa bé còn lâu hơn.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Tư Đồ Viêm mới mở miệng:" Đúng vậy, tôi yêu cô ấy."
"Hô......sớm nói có phải tốt hơn không, hiện tại tôi đem anh gặp cô ấy." Nói xong, Tần Hữu Minh nhấn hạ chốt mở, cánh cửa tự động liền mở ra.
Đang lúc Tư Đồ Viêm vội vả chạy vào thì Tần Hữu Minh lấy súng trong tay ra, anh nhất thời hiểu được Tần Hữu Minh muốn bắt chết Lâm Khả Tâm, khó trách vừa rồi Tần Hữu Minh ép buộc chính mình phải trả lời có yêu Lâm Khả Tâm hay không, nguyên lai vì xác định có muốn gϊếŧ chết cô hay không, Tần Hữu Minh muốn cả đời cho chính mình thống khổ chung thân!
Không hề nghĩ ngợi, Tư Đồ Viêm quát lên, cho Tần Hữu Minh một quyền.
Tần Hữu Minh bị Tư Đồ Viêm đánh làm cho choáng váng, tay lại căng thẳng mà bắn đạn lệch phía ra ngoài.
"Không ——" Tư Đồ Viêm vọt vào phòng tối, sau đó nhìn thấy một nữ nhân té trên mặt đất.
"Khả Tâm, Khả Tâm, em không sao chứ?" Tư Đồ Viêm ôm lấy người phụ nữ nhưng điều ngoài ý muốn đó là cô ta không phải Lâm Khả Tâm.
Mà lúc sau, Tần Hữu Minh đi vào phòng dùng súng nhắm ngay đầu Tư Đồ Viêm