Chương 142

Chần chờ nửa ngày, Tư Đồ Viêm rốt cục mở miệng " Giữ......"

Không kịp nghe rõ hai chữ sau, Lâm Khả Tâm liền rơi vào hôn mê, lúc cô tỉnh lại trước mắt là một màu trắng, mùi thuốc khử trùng nói cho cô biết cô vẫn còn ở trong bệnh viện.

Một người y tá thấy Lâm Khả Tâm tỉnh bật người liền hỏi: " Lâm Tiểu Thư, cô tỉnh rồi sao?"

Lâm Khả Tâm nhẹ nhàng " Ừ" một tiếng

Đúng vậy, cô tỉnh lại ngay cả cô cũng rất kinh ngạc, tuy rằng lúc trước cô không nghe được Tư Đồ Viêm chọn giữ ai nhưng cô tin anh nhất định sẽ nói là giữ đứa nhỏ, chính cô cũng hy vọng đứa nhỏ sống sót, áy náy điểm đó vẫn làm cô khổ sở và uỷ khuất

Cô còn tưởng mình sẽ chết đi, nào ngờ còn sống, có lẽ ông trời thương cô đi? Bất quá, nếu cô không chết thì đứa nhỏ sao rồi?

Nghĩ vậy, Lâm Khả Tâm lo lắng hỏi: " đứa nhỏ đâu? Y tá, con của tôi đâu, đứa bé có chuyện gì không?"

Thấy Lâm Khả Tâm kích động muốn đứng dậy, người y tá vội vàng tiến lên đỡ

lấy cô: " Lâm Tiểu Thư, cô đừng kích động, đứa nhỏ không sao, hiện tại đang ở trong nôi giữ nhiệt, cô vừa làm giải phẫu nên nghĩ ngơi trước đi, ngàn vạn lần đừng tức giận gấp gáp, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ."

Nghe thấy đứa nhỏ không sao, Lâm Khả Tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt lắm, Lâm Tiểu Thư, cô nghỉ ngơi chốc lát, tôi đi báo cho Tư Đồ Tiên Sinh là cô đã tỉnh, anh ấy nhất định sẽ cao hứng."

Lâm Khả Tâm vốn định sẽ nhắm mắt lại nhưng nghe y tá nói vậy, cô liền bật người mở mắt: " Không cần báo cho anh ta".

Tưởng tượng đến Tư Đồ Viêm chạy xe đến hướng cô, cảm giác đi vào con đường chết đánh úp lại lần 2, cô không tự chủ run rẩy, chính là y tá không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nên khuyên Lâm Khả Tâm nói: " Lâm Tiểu Thư, chuyện cô tỉnh lại lớn như vậy, làm sao có thể không nói cho Tư Đồ Tiên Sinh biết? Anh ấy vì cô mà chờ ngoài cửa 2 ngày 1 đêm rồi, ngay cả nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không có, nếu như cô không tỉnh, không chừng anh ấy liền huỷ bệnh viện của chúng tôi."

Lời nói của người y tá làm cho Lâm Khả Tâm ngoài dự kiến, liền vậy trong nháy mắt cô lại mềm lòng:" Được, cô đi nói đi, tôi nghỉ ngơi"

Cùng lắm thì Tư Đồ Viêm đến đây chính cô giả vờ ngủ là được rồi như vậy không cần đối mặt với anh.

Được sự cho phép của Lâm Khả Tâm, người y tá ra ngoài đem tin tức cô tỉnh lại báo cho Tư Đồ Viêm, mà anh thậm chí chờ không kịp liền vọt vào trong phòng bệnh.

Đi vào phòng, Lâm Khả Tâm trắng thuần nằm trên giường, nhìn qua hẳn là đang ngủ, như sợ đánh thức cô anh chậm rãi đến bên cạnh cô lẳng lặng quan sát khuôn mặt của cô.

Vì mất nhiều máu nên khuôn mặt trở nên tái nhợt, không chút máu, nguyên bản

đôi môi phấn nộn non mềm cũng nhợt nhạt khô nứt ra.

Mang theo chút đau lòng, Tư Đồ Viêm lấy tay xoa xoa đôi môi của Lâm Khả Tâm

, bất thình lình bị anh doạ cô liền không tự chủ co rúm lại, mà một chút nho nhỏ

biến hoá này Tư Đồ Viêm cũng không bỏ qua. "Em dậy đi, tôi biết em không ngủ."

Bị Tư Đồ Viêm nói toạc, Lâm Khả Tâm cũng không tình nguyện mở to mắt nhìn anh nói: " Tôi không có chết, làm anh thất vọng rồi".

Ngữ khí trào phúng của Lâm Khả Tâm làm cho trong lòng Tư Đồ Viêm có chút rầu rĩ, anh định nói gì đó nhưng vẫn nuốt xuống, đổi thành giải thích: " Thực xin lỗi, tôi khôg cố ý chạy đến hướng của em, lúc đó tôi uống say quá, tôi......"

"Anh không cần giải thích với tôi đâu" Lâm Khả Tâm ngắt lời nói: " Tư Đồ Viêm, tôi không có hứng thú nghe lời giải thích đó, nếu anh thật lòng áy náy vậy những gì mà anh đã gây thương tổn cho tôi mới là điều anh đáng phải áy náy."

"Tôi mệt rồi, muốn ngủ, phiền anh ra ngoài dùm cho......"

Hạ lệnh đuổi khác, Lâm Khả Tâm trở mình đem lưng hướng về phía Tư Đồ Viêm

, sau đó nhắm mắt không để ý đến anh..

Nghe cô nói vậy, anh cũng chỉ có thể rời đi: " Được vậy em nghỉ ngơi trước có gì cần em nói với y tá, tôi đã sắp xếp hết rồi." Nói xong, Tư Đồ Viêm bước ra cửa, cùng vào thời điểm, bước chân thong thả của anh trở nên chút trầm trọng

Một tuần sau, Lâm Khả Tâm sức khoẻ cũng tốt hơn nhiều,mặc dù nhiều lần cô muốn gặp đứa nhỏ nhưng y tá cứ nói: " Vì đứa bé sinh non, sức khoẻ không tốt, không thể tiếp xúc với ngoại cảnh để tránh virus xâm nhập".

Mặc dù Lâm Khả Tâm không hiểu từ ngữ của chuyên môn y nhưng cô vì sức khoẻ của đứa bé nên chỉ chịu đựng, nhưng dần dần cô bắt đầu hoài nghi có phải Tư Đồ Viêm ra lệnh cho cô không được đến gần đứa bé không? Hay là đứa bé căn bản không còn sống nên mọi người hợp lại lừa cô?