Sau khi Mộc Thanh Hoa và đám người rời đi mọi người hãn còn chưa hết bàng hoàng xung quanh là những tiếng bàn tán rồm rộ
"Trời ạ là ma pháp sư cấp 9 sơ kì nha "
" Hình như ta thấy người này gặp ở đâu rồi thì phải "Một người ở trong đám người dơ tay lên gãi đầu để cố nhớ mình gặp vị thiên tài này ở đâu
"Bốp " Một cú trời giáng cho anh chàng này.Ngươi đánh đó trực tiếp quát " Ngươi đúng là ngu ngốc mà "
"Sao ngươi lại đánh ta " Người bị đánh quay lại hỏi
" Ngươi nhìn lại đi có thấy rõ cái cây sáo ngọc và bộ đồ kia không " Ngươi đó đang cố nhắc cho bạn mình nhớ
Người bị đánh đó đang suy ngĩ một lúc bỗng nhiên trong đầu hiện lên một số hình ảnh giúp anh ta nhớ lại kích động nói
"Đó không phải là người lúc sáng chúng ta gặp sao "
"Vậy sao.." Mọi người xung quanh quây lại ồn ào hỏi
" Các ngươi có nhớ vữa nãy ta kể có người dám đυ.ng độ với Mộc Thanh Hoa không là người đó đó "
" Ồ vậy là tiểu nha đầu này không chỉ đắc tội với một mà là hai người của Mộc gia sao "
"Đúng vậy nha không biết kết cục sẽ thế nào đây "
" Đúng vậy nha ta rất monh chờ kết quả nha "
Mọi người xung quanh cũng rối rít gật đầu phụ họa theo
Thẩm Thanh Hải mới đặt đúa bé đó xuống.Ngay lập tức đứa bé đó chạy ra ngay phía mẹ mình.Người mẹ đó cũng chạy ra đón lấy đứa bé ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Thanh Hải với ánh mắt cảm ơn mà Thẩm Thanh Hải khuôn mặt nghiêm túc cũng chỉ cười đáp lại
Thẩm Thanh Hải quay về phía của Mộ Dung Như Tuyết hai tay chắp trước mặt trịnh trọng nói
" Cảm ơn ngươi vừa nãy cứu ta " Từ trước đến nay Thẩm Thịnh Hải luôn là người rất rõ ràng có ơn nhất định sẽ trả còn có thù nhất định sẽ nhớ
" Không cần cảm ơn ta chỉ không muốn ai quấy giầy bữa ăn của mình thôi " Từ trước đến nay nàng không phải người hiền lành chỉ đồng tình mà thôi mà nàng không muốn cho mọi người thấy được vẻ yếu đuối của mình lên nàng ở trước mặt người khác sẽ không bao giờ để lộ bộ mặt đồng tình ở thế giới này đôi khi giúp người khác sẽ là điểm yếu của mình
Nghe được lời của Mộ Dung Như Tuyết Thẩm Thanh Hải càng khẳng định Mộ Dung Như Tuyết không phải giống như một số người huênh hoang tự đắc muốn người khác trả ơn mình mà cứu giúp họ.Càng có hảo cảm hơn với Mộ Dung Như TUyết muốn cùng nàng kết bạn
" Dù sao cũng cảm ơn ngươi "Nói xong Thẩm Thanh Hải soay người đi tìm chỗ ăn uống cho mình những người vừa rồi vây quanh cũng nhanh chóng tiến vào bàn của họ để ăn uống.Nhưng có lẽ vì sắp diễn ra đại hội tỉ võ của thành lên mọi người tập trung ăn uống ở đây rất nhiều lên rất khó tìm được bàn trống để ngồi.Đang định đi tìm quán trọ khác thì Thẩm Thanh Hải nghe thấy tiếng từ đằng sau truyền đến
" Nếu không có chỗ thì ngươi ngồi xuống đây đi đằng nào ta cũng ngồi một mình "
Không ngờ Mộ Dung Như Tuyết nói như thế Thẩm Thanh Hải nhanh chóng xoay người lại nở nụ cười
"Được.Cảm ơn ngươi"
Nhanh chóng tiến về phía bàn của Mộ Dung Như Tuyết ngồi xuống sai tiểu nhị gọi một số món ăn
Ngay một lúc sau tiểu nhị mang thức ăn lên có vẻ như không giám để Mộ Dung Như Tuyết chờ lâu.Với dáng vẻ khúm núm khiến cho Mộ Dung Như Tuyết xuýt nữa bật cười .Sao phải sợ nàng như thế chứ nàng có làm gì đâu ( Vâng chị không làm gì)
Lôi Trấn cũng không thèm để ý đến người bên cạnh trực tiếp nhãy xuống lưng của Mộ Dung Như Tuyết nhanh chóng đến đĩa thức ăn tỏa ra mùi thơm ngát bắt đầu vào công việc chính của mình là ăn uống không thèm để ý đến người xung quanh nó
Mộ Dung Như Tuyết thấy vậy thì mỉm cười có vẻ như đây chính là thành quả mà nàng mấy tháng nay dạy dỗ nó nhưng hình như có vẻ nó ăn ngày càng nhiều và có hứng thú hơn chỉ cần nó không ăn cho nàng sập nghiệp là được rồi.Không giống như Mộ Dung Như Tuyết,Thẩm Thanh Hải hơi sửng sốt không ngờ có người lại chiều ma sủng đến vậy để cho nó ngồi trên bàn ăn cùng với mình
"Người tên gì vậy "Đang ăn bỗng dưng Mộ Dung Như Tuyết mới nhớ đến hình như mình chưa có hỏi tên của người bên cạnh
"Ngươi hỏi ta a.Ta tên Thẩm Thanh Hải " Dường như còn điều gì muốn hỏi nữa nhưng mãi một lúc sau Thẩm Thanh Hải mới dám hỏi " Còn ngươi "
Trước sự ngập ngừng của Thẩm Thanh Hải,Mộ Dung Như Tuyết mới bật cười nói tên mình ra
"Tuyết Nhu " Không phải là nàng muốn dấu diếm nhưng nàng bây giờ còn không muốn ai biết thân phận của nàng hiện giờ nếu không sẽ rất bất lợi.Dường như còn thấy Thẩm Thanh Hải còn e sợ hỏi thẳng luôn
" Người sợ ta sao "
"Không phải " Thẩm Thanh Hải ngượng ngùng trả lời "Ta từ trước đến giờ không quen tiếp xúc với con gái"
Lần này Mộ Dung Như Tuyết thật không nhịn cười được nữa rồi khóe miệng co cắp để không cười ra tiếng làm xấu mặt của Thẩm Thanh Hải đang cúi đầu kia trả lời với giọng nghiêm túc
" Thật ra ngươi cũng không cần coi ta là con gái đâu.Coi ta như là một người đàn ông là được ngươi cứ như vậy với bọn con gái là được dù gì thì họ cũng không phải đối tượng kết hôn của ngươi không phải sao cần quan trọng gì đến giới tính chứ "
" Thật sao như vật cũng có thể được sao "Dường như chưa tin Thẩm Thanh Hải hỏi lại cho chắc
"Tất nhiên rồi " Mộ Dung Như Tuyết mỉm cười trả lời
"Vậy ta có thể làm bạn với ngươi không "Câu hỏi đó dường như không phải là một câu hỏi thực sự mà giống như dò hỏi thái độ đối phương
Hơi sửng sốt một chút Mộ Dung Như Tuyết nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Thẩm Thanh Hải từ trước đến giờ đều không có bạn bè hầu hết chỉ độc cô lai vãng lợi dụng lẫn nhau để cần mục đích thực sự của mình chứ chưa bao giờ có bạn bè thực sự cả.Ngay cả thân thể này cũng vậy.Nếu đã như vậy kiếp này nàng đã quyết định sống cho chính mình chắc chắn phải có bạn bè có lẽ người này là người bạn đầu tiên của nàng đi a
Mộ Dung Như Tuyết mỉm cười nói " Được "
"Ngươi thật sự đồng ý sao" Thẩm Thanh Hải thể hiện sự ngây ngô ngay trên mặt có vẻ như không tin lại hỏi tiếp "Nhưng ta rất yếu không mạnh bằng ngươi "
Giọng của Mộ Dung Như Tuyết lạnh đi vài phần " Ta không nói lại lần thứ hai.Nếu người là ta ngươi có chấp nhận kết bạn với ta không "
" Tất nhiên là có rồi " Không suy nghĩ Thẩm Thanh Hải lập tức thốt và ngay
" Vậy là được rồi " Một nụ cười chân thành hiếm có của Mộ Dung Như Tuyết nở ra nàng thật sự rất mong chờ vào tình bạn này
Chương tiếp:Tham gia vào đại hội tỉ võ