Sân trường một mảng đen kịt, hơn nữa cũng không có mấy người, tự nhiên cũng không có ai chú ý đấy Vu Quần cùng Trần Phi. Trần Phi đem Vu Quần đặt ở trên thân cây đại thụ, hung hăng hôn lên miệng cậu. Vu Quần kiễng chân, phối hợp hai tay ôm chặt lấy cổ Trần Phi, ngoan ngoãn mở miệng cho đầu lưỡi Trần Phi tiến vào trong miệng của mình, giao hòa dây dưa lẫn nhau, đem nụ hôn của hai người trở nên càng sâu sắc. Trần Phi tâm trạng thoáng chuyển thành tốt đẹp hơn một chút.
Ôm chặt Vu Quần, Trần Phi đem đầu mình đặt tại vai cậu. Tiếng hút thở ồ ồ như dã thú truyền vào lỗ tai Vu Quần, hai lỗ tai đều bị hun đến đỏ ửng. Từ cái đêm Trần Phi nổi giận, hai người cũng chưa từng làm đến cùng, bình thường đều là hai người thân thân ôm một cái, lại không có làm ra cái chuyện kia, kể cả thời điểm thứ bảy ký túc xá chỉ có hai người bọn họ cũng vậy. Trần Phi cũng chưa từng yêu cầu muốn cậu, nhiều nhất chính là Vu Quần dùng tay giúp Trần Phi một chít, có đôi khi hắn trở về ký túc liền đi ngủ, ôm ấp vuốt ve gì đó đều không có.
Một tháng gần nhất này, Trần Phi luôn rất khuya mởi trở về ký túc xá. Kể cả thứ bảy hắn cũng không cùng Vu Quần ở một chỗ, nhưng là đêm khuya nhất định trở về cùng cậu. Tuy nhiên mỗi lần trở về đều là cái bộ dạng mệt mỏi, đặt đầu xuống gối liền ngủ say. Vu Quần mấy ngày trước vô tình nhìn đến bờ vai Trần Phi có vài vệt lằn, giống như bị vật nặng tỳ ra vét đỏ. Vu Quần rất lo lắng Trần Phi mỗi buổi tối đi làm cái gì, nhưng là, Trần Phi không có nói, Vu Quần cũng không dám hỏi nhiều, bởi vì, Trần Phi làm việc chưa bao giờ thích người khác hỏi lung tung. Chính là Vu Quần nhịn không được hiếu kỳ, Trần Phi buổi tối là bận cái gì a?
Trần Phi đem Vu Quần ôm vào trong ngực, ở bên tai cậu ma sát vài cái "Lễ Quốc khánh cùng anh về nhà đi". Về nhà? Vu Quần trong lòng khẽ động một cái, là căn gác kia sao? Đúng a, đó là nơi Trần Phi ở trong kiếp trước, cũng là nơi bọn họ cùng nhau chung sống, là nhà của bọn họ. Khóe mắt có chút ướŧ áŧ, Vu Quần giơ lên cần cổ trắng nõn, mặc kệ Trần Phi gặm cắn cổ mình, xem ra chỉ có thể cùng Hà Thượng Diễm xin lỗi thôi. Trong bóng tối, không biết vì nguyên nhân gì, Trần Phi cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, nắm lấy tay Vu Quần cùng nhau trở lại ký túc xá.
Vu Quần đặt túi sách lên bàn liền ra khỏi phòng đi đến chỗ của Hà Thượng Diễm. Trần Phi biết rõ cậu đi làm gì, cũng không có ngăn cản. Trần Phi nằm tren giường lặng lẽ suy nghĩ đến, Hà Thượng Diễm người kia ưu tú thì thế nào? Vu Quần lựa chọn chính là hắn, dù hiện tại hắn quả thực nghèo nhưng tương lai hắn nhất định sẽ vì Vu Quần mà xây nên một cái vương quốc.
Lễ Quốc khánh trường học cho bọn họ nghỉ ba ngày, thứ sáu chính là thời điểm mọi người đều đã trở về nhà, Vu Quần chính là người cuối cùng còn ở lại ký túc xá, bởi vì cậu đang đợi Trần Phi. Trần Phi sáng sớm nay liền đi ra ngoài, chỉ nói Vu Quần ngoan ngoãn ở trong phòng chờ hắn trở về. Bốn người còn lại nhìn thấy Vu Quần ngoan ngoãn ngồi trên bàn học đọc sách liền thắc mắc, "Vu Quần, cậu sao còn chưa thu thập đồ đạc, không muốn về nhà sao?" – Nam Lăng buồn bực hỏi Vu Quần, ba ngày nghỉ a, đủ thời gian để về nhà, như thế nào Vu Quần còn ngồi đây bình tĩnh như vậy.
Vu Quần ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn có một mạt đỏ ửng khả nghi "A, là một người bạn đồng hương nói tôi chờ cậu ấy rồi cùng trở về, chúng tôi biểu chiều cùng bắt xe về nhà, các cậu cứ đi trước đi nha!" Tô Hạo Nhiên híp mắt nhìn Vu Quần rõ ràng là đang mất tự nhiên, đáy lòng thoáng thở dài một chút, sau đó thân thiết khoác tay lên vai Cử Giai Hoa, xoay mặt đối những người còn lại nói "Thế thì tốt rồi, vậy chúng ta đi trước, thời gian ba ngày nhớ nghỉ ngơi đi. Vu Quần, lúc trở về nhớ đem cửa sổ cùng cửa chính khóa kỹ. Đi đường cẩn thận một chút, nhớ chú ý an toàn."
Tô Hạo Nhiên nói xong, liền quay sang nhìn Cử Giai Hoa, thanh âm ôn hòa nói "Chiều nay cùng trở về nhà với tôi đo, tôi nhờ em họ đi du học Hàn Quốc mới trở về mua một chon rối gỗ, nhất định cậu sẽ thích". Cử Giai Hoa nghe xong hai mắt liền tỏa sáng nhìn Tô Hạo Nhiên, ánh nhìn mãnh liệt như con cún nhỏ đánh về phía Tô Hạo Nhiên "Oa, thích, nhất định thích, yêu ngươi chết mất." Tô Hạo Nhiên nắm lấy cánh tay Cử Giai Hoa đang ôm trầm lấy mình, mặt liền đỏ lên, nhưng rất nhanh lại đối với Cử Giai Hoa hai mắt tỏa sáng trở thành tức giận, quát " Yêu em gái cậu, đi nhanh lên."
Bọn họ từng người một rời đi, Vu Quàn mới thoáng thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó lại trở thành thất thần... Cậu là đang nói dối a, cậu làm gì có đồng hương nào, cũng không có tiền nhàn rỗi mà bắt xe về nhà. Ai, Vu Quần phát hiện mình càng ngày càng giống người già thích suy nghĩ lung tung rồi. Cậu hiện tại mới mười sáu tuổi, nhưng là một lần nữa gặp lại Trần Phi khiến cậu trở nên không bình thường rồi. Vu Quần ổn định tâm trạng, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cầm lấy sách giáo khoa bắt đầu làm bài tập. Tuy là được nghỉ ba ngày đấy, nhưng là bài tập được giao về cũng nhiều gấp bội a. Từ sáng Vu Quần đã bắt đầu làm bài, hẳn là một lúc nữa liền hoàn thành bài tập.
Thẳng đến xế chiều, Trần Phi mới trở về, trong ký túc xá không có ai khác, chỉ có Vu Quần trong phòng. Vu Quần nhìn Trần Phi trở về, mặt thoáng đỏ một chút. Nhìn đến Trần Phi anh tuấn cao lớn tựa như tượng cổ Chiến sĩ Hy Lạp, dưới ánh chiều tà, kiên định đi về phía Vu Quần.
Trong sân trường vắng lặng, dưới tàng cây lá rụng bay đầy, hiện tại đã là mùa thu, lá cây đều mang chiếc áo khoác màu vàng, khắp nơi đều lộ ra khung cảnh đìu hiu, nhưng là, tâm tình Vu Quần lại tươi đẹp không nói nên lời, là vì Trần Phi muốn dẫn cậu về nhà sao? Chính là cái nhà mà hai người bọn họ sống chung năm năm, tuy rằng cuối cùng đây cũng chính là nơi chứng kiến mọi đau khổ của Vu Quần, nhưng là, chỉ cần nói đến nơi này, Vu Quần vẫn là cảm thấy thật nhiều hoài niệm. Bởi vì ở thời điểm thành phố này bước vào mùa đông lạnh giá, đó là nơi duy nhất cho cậu cảm giác ôn hòa cùng ấm áp.
Nhà của Trần Phi cách trường của bọn họ rất xa, trường của bọn họ là ở phía Bắc, còn nhà Trần Phi lại ở khu phía Nam. Bọn họ đứng chờ ở bến xe buýt hơn một tiếng đồng hồ, lên xe Vu Quần thiếu chút nữa bị người xung quanh ép thành bánh bao nhân thịt. Nếu không phải Trần Phi vẫn luôn ở phía sau cậu che chở, cậu thiếu chút nữa đã muốn ngất đi, đương nhiên không phải do say xe, mà là trên xe thực sự quá thiếu không khí. Vu Quần cảm thấy mình đều bị hấp đến choáng váng rồi. Cậu đi đứng có chút bất ổn, liền bị Trần Phi nửa ôm kéo xuống xe. Vừa xuống xe, Vu Quần vội vàng hô hấp không khí thoáng đãng tràn đầy bên ngoài.
Trên đường đi về nhà Trần Phi, Vu Quần dần cảm thấy thời gian trôi qua biến thành mơ hồ. Đối diện trạm xe buýt chính là cửa hàng tạp hóa Vu Quần làm công ở kiếp trước, cậu mơ hồ thấy được thân ảnh khỏe mạnh của Trương đại ca sáu cửa kính, nếu như hiện tại cậu bước vào cửa hàng, liệu Trương đại ca có còn như lần đầu tiên gặp mặt kiếp trước bày ra bộ dáng thực ngạc nhiên với mình không?
Vu Quần nhớ rõ Trương đại ca lúc đó đã giật mình hỏi cậu "Thằng nhóc này, cậu xác định mình đã 17 tuổi? Nhìn thế nào cũng thấy nhiều nhất là đứa bé 15 tuổi đi." Trương đại ca là một trong số rất ít người tại thành thị này đối xử tốt với Vu Quần. Đối với bộ dạng trầm mặc, tinh thần có chút sa sút cuả Vu Quần, Trần Phi không nói gì, chỉ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Vu Quần. Khu Nam vốn là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất ở thành phố này, nhưng là bất đồng với sự náo nhiệt ở đây, khu Trần Phi ở thật sự rất tồi tàn. Trần Phi dẫn Vu Quần đến trước cổng khu tập thể nhà hắn, sau đó dừng lại, quay người đối mặt với Vu Quần.
Bộ mặt Trần Phi vốn lạnh nhạt nhưng lúc này lại đem lại cảm giác mất mát không nói nên lời. Lúc này Vu Quần mới phát hiện Trần Phi cùng bình thường không giống, trong lòng thoáng khó chịu nghĩ đến, Trần Phi cũng sẽ có bộ dáng này sao? Trần Phi ra vẻ hung hăng cúi đầu nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn của Vu Quần, ngữ khí có chút chần chờ nói "Đây chính là nhà của anh, em còn muốn đi vào không?" Vu Quần không nhúc nhích, mở to đôi mắt dường như có chút hơi nước, thật lặng im nhìn đến biểu lộ thẹn thùng xa lạ trên mặt Trần Phi, sau đó kiên định gật đầu. Gương mặt hung ác của Trần Phi liền lộ ra dáng cười tươi vui vẻ, Vu Quần đều nhìn đến ngây dại. Đây chính là lần đầu tiên Vu Quần nhìn thấy Trần Phi cười vui vẻ như vậy, dù là kiếp trước, cậu cũng rất hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ vui cười của Trần Phi như vậy, mà nguyên nhân, đơn giản chỉ vì mình không chê nhà hắn sao?
Nắm lấy tay Vu Quần, Trần Phi mở cánh cửa gỗ của căn gác cũ. Vu Quần hai mắt không chớp lấy một cái liền chăm chú nhìn nhà của Trần Phi, so sánh với ký ức kiếp trước lần đầu tiên mình đến nơi này. Hiện tại căn gác nhỏ này vẫn là tốt hơn nhiều, cũng sạch sẽ hơn không ít. Tuy nhiên, đồ vật bên trong vẫn như trước kia rất ít. Ghế sô pha vẫn là cái lúc trước, nhưng là không có cũ như trong trí nhớ, còn có một chiếc giường đôi ở ngay cạnh. Lúc này Trần Phi vẫn chưa có rèm đem giường cùng phòng khách ngăn ra.
Đầu giường treo vài bộ quần áo bẩn của Trần Phi, ngoài ra còn có một phòng tắm cùng phòng bếp nho nhỏ, phòng khách hiện tại đồng thời là phòng ngủ, ngoài những thứ đó ra cũng không còn đồ vật gì nữa. Vu Quần cũng không biết nước mắt từ lúc nào đã chảy xuống, chỉ biết là lúc Trần Phi đem nước mắt mình liếʍ sạch, Vu Quần mới ý thức được mình lại rơi nước mắt. Trần Phi thở dài hôn lên môi ẩm ướt còn có chút mặn của Vu Quần, một câu đều không nói, đem Vu Quần vác lên vai, ném lên cái giường lớn ở bên kia.
Vu Quần không có cự tuyệt, cũng không có vì đau đớn mà kêu to, dù cho Trần Phi đem vật cự lớn kia nhồi vào cơ thẻ mình, Vu Quần cũng chỉ cắn lên vai của Trần Phi, đem nước mắt toàn bộ đều nuốt vào trong bụng. Toàn bộ quá trình, Trần Phi cũng không nói một câu, chỉ là hung hăng ở trong cơ thể Vu Quần không ngừng chạy nước rút. Tại thời điểm Vu Quần kích động rêи ɾỉ, Trần Phi lại càng thêm dũng mãnh thỏa mãn cậu, Vu Quần cả người giống như chiếc thuyền nhỏ giữa cơn giông, xóc nảy khiến cho tan tác từng mảnh.
Không chỉ có Trần Phi hiện tại kích động đến muốn điên rồi, Vu Quần lúc này cũng dị thường động tình. Trần Phi đem hai cẳng chân trắng nõn thon dài của Vu Quần đặt lên vai mình, ôm lấy thân thể nóng rực của cậu tiến hành từng đợt đưa đẩy gấp rút. Toàn thân đều phủ một lớp ửng hồng, mồ hôi đầm đìa nóng như lửa, Vu Quần không quan tâm, ôm Trần Phi thở hổn hển, đối Trần Phi dâng lên cặp môi bị hôn đến sưng đỏ. Hai người dây dưa lẫn nhau không có lưu lại một tia hở, giống như cá nước giao hòa, tương cứu nhau lúc họa nạn.
Trần Phi đem Vu Quần xoau người, sau đó hung hăng từ phía sau tiến vào cơ thể cậu, đổi lại là Vu Quần ngẩng đầu thét lên một tiếng "Ah... Trần... A... Phi..." Vu Quần khó khăn quay đầu nhìn đến Trần Phi đang không ngừng lặp lại động tác xóc nảy bên trong mình, ánh mắt phủ đầy sương mù động tình nhìn hắn, Trần Phi cúi người, khẽ hôn lên bờ môi cậu, sau đó đến bờ môi, đến vành tai, cổ, mọi nơi đều tùy ý mà gặm cắn.
Vu Quần lúc này không rõ mình là đang ở Thiên đường hay Địa ngục nữa, hôm nay Trần Phi quá kích động, quá cường hãn, quá mãnh liệt. Giống như vòi rồng hung tàn đem mọi thứ quét sạch, Vu Quần chỉ có thể chặt chẽ bám vào hắn mới có thể sinh tồn. Có lẽ hôm nay ở trong căn gác nhỏ này đã khơi gợi nên ký ức mềm mại nhất trong lòng Vu Quần, cậu không có cự tuyệt Trần Phi, trái lại, Vu Quần vậy mà ôm cổ Trần Phi khóc nói đừng có ngừng.
Không biết Trần Phi đến cùng ở trong thân thể Vu Quần bắn ra mấy lần, Vu Quần chỉ mơ hồ nhớ rằng thời điểm mình mệt mỏi sắp chìm vào giấc ngủ, Trần Phi đem cậu ôm vào phòng tắm, bóng đèn được bật lên, nhà tắm đều trở nên sáng trưng, sau đó cậu hoàn toàn nhớ không nổi nữa. Ngày hôm sau, Vu Quần theo thói quen bảy giờ liền tỉnh dậy, vuốt vuốt cái bụng vì đói mà xẹp lép của mình, Vu Quần có chút oán trách Trần Phi còn đang say ngủ bên cạnh. Vu Quần đều đã một ngày không có ăn cơm rồi, buổi chiều hôm qua trở về nhà được một lúc liền bị Trần Phi kéo lên giường làm vận động kịch liệt.
Vu Quần hiện tại toàn thân đều cảm thấy đau nhức không chịu được, nhưng là vẫn cẩn thận nhích người về phía Trần Phi, ngắm nhìn bộ mắt say ngủ như đứa bé của Trần Phi. Vu Quần vươn tay, tinh tế miêu tả gương mặt như Trần Phi, ngũ quan giống như được trạm khắc, khắp nơi đều lộ ra vẻ lạnh lùng. Sau đó vuốt vuốt lên đôi lông mày đang cau lại của Trần Phi, kiếp trước Trần Phi cũng giống như vậy, lúc ngủ luôn cau mày. Vu Quần tự nhủ chính mình không nên nghĩ ngợi lung tung, không nên theo thói quen nhớ lúc trước, những chuyện kia đều là kiếp trước rồi, cậu bây giờ chỉ muốn đi tới tương lai, sau đó hai người bọn họ cùng nhau sống thật tốt thật tốt!
Vu Quần xoay người mặc áo sơ mi của Trần Phi xuống giường, sau đó đáng tiếc nhìn đến chiếc áo bị tàn phá của mình ngày hôm qua, đó là cái áo cậu mới mua a. Vu Quần mặc áo Trần Phi rộng thùng thình, chỉ để lộ ra hai cẳng chân thon dài trắng nõn, sau đó xoay xoay cái eo nhức mỏi tiến vào phồng bếp. Nhìn chung quanh một vòng, cuối cuối cũng tìm được vài gói mỳ ăn liền ở trong góc, cậu cũng không trông cậy trong phòng bếp của Trần Phi có rau củ gì. Nhưng là phòng bếp nhỏ vừa bẩn lại vừa loạn, không có tủ lạnh, chỉ có một cái bếp gas cùng bộ bàn ghế cũ.
Vu Quần mở bếp gas, muốn nấu tạm bát mỳ ăn, gương mặt tràn đầy biểu cảm không đồng tình cùng điều kiện sinh hoạt của Trần Phi, hắn vậy mà... chỉ ăn mỳ ăn liền. Vu Quần nhớ rõ Trần Phi biết làm cơm, hơn nữa nấu cũng rất ngon, vì sao không đối xử với bản thân cùng dạ dày của mình tốt một chút? Lúc sớm ngay lúc Vu Quần tỉnh Trần Phi cũng thức dậy, hiện tại hắn chỉ mặc một cái quần, thân trên để trần, dựa người vào khung cửa phòng bếp. Trần Phi tâm tình phi thường tốt đẹp chăm chú nhìn đến bé thỏ con đang mặc áo sơ mi của mình chăm chỉ nấu cơm, à, là nấu bát mỳ.
Vu Quần cảm thấy có ánh mắt nóng rực phia sau, quay đầu liền thấy Trần Phi ánh mắt toát lên ý cười trêu chọc, Vu Quần lập tức đỏ mặt. Tuy là Vu Quần sống ở nông thôn, nhưng là, nói thật, cậu không biết làm cơm a, bình thường mẹ cũng chỉ nói cậu chăm chỉ học tập, nấu cơm hay các công việc nội trợ gì đó mẹ tuyệt đối không để cậu nhúng tay vào. Hiện tại cậu biết nấu mỳ cũng là không tệ rồi. Đời trước sống cùng nhau, bữa ăn của hai người cơ bản đều là Trần Phi nấu a.
Dù cho về sau, thời điểm Vu Quần cô đơn trong căn gác nhỏ một mình, cậu sẽ tự mình nấu, nhưng là, nếu không phải quá khó ăn thì cũng là quá nhạt hoặc quá mặn. Khi đó may mắn là Trần Phi không có chê. Còn lúc bọn họ chiến tranh lạnh, dù cho nấu cơm khó ăn đến như nào, cậu cũng sẽ chậm rãi nuốt từng chút vào bụng mình, bởi vì Trần Phi đã không còn nấu cơm cho cậu nữa rồi. Tóm lại là kỹ năng nấu cơm của Vu Quần thật sự rất kém cỏi.
"Anh đợi một lát nữa là có đồ ăn rồi." Vu Quần giữ vững sắc mặt bình tình, ngữ khí có chút hung hăng đối Trần Phi. Cậu vừa nhìn thấy rõ ràng Trần Phi trong ánh mắt là đang cười nhạo mình, hừ, cậu mới không để hắn xem thường đâu, nhất định sẽ nấu thật ngon cho hắn xem. Trần Phi đối lời Vu Quần nói cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Vu Quần sau đó nhếch nhếch lông mày.
Lúc Vu Quần đem bát mỳ thơm ngào ngạt đặt lên bàn, cậu và Trần Phi nghe thấy tiếng vang từ phòng khách truyền lại. Vu Quần buồn bực nhìn đến Trần Phi sắc mặt trầm xuống, người tới là ai a? Vào nhà rồi, nhưng không có gõ cửa, mà là tự mở cửa đi vào.