Chương 31: Biến mất

Chương 32: Biến mất

Đúng.

Ngay từ đầu, anh cũng bị cô thu hút, cô làm anh tò mò, tại sao cô lại bi thương như thế?

Cô nói cô thất tình, là ai?

Là tên khốn khϊếp nào lại làm một cô gái nhìn ngây thơ như vậy, hoạt bát đáng yêu đến thế, trở nên khổ sở, đôi mắt ấy tối tăm, mờ mịt, vô hồn như thế...

Mạc Thiên Thành tuyệt vọng ngồi xuống đất, ngẩn người nhìn mặt đất, cúi đầu không nói lời nào.

"Có những chuyện, con người không kiểm soát được, cô ấy không muốn, cũng không thể phản kháng." Tạ Kỳ Phong lại thở dài.

Rồi nhìn Mạc Thiên Thành, "Tình huống hiện tại, cậu tính thế nào?"

Mạc Thiên Thành cười khổ một tiếng, "Tôi đi. Tôi nhìn không nổi cảnh tượng đó."

Nói xong, đừng dậy rời khỏi.

Tạ Kỳ Phong đi vào nhà, thấy cha mẹ Lạc đã có mặt nhưng Lạc Tử Trình lại không tới. Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ giả tạo.

Sau đó, cha mẹ Lạc về trước, lúc Tạ Kỳ Phong chuẩn bị ra về. Lạc Thuần Hy bỗng nhiên nổi điên, đập bát đĩa trên bàn, thu hút sự chú ý của hai người đàn ông.

"Mạc Thiên Dương, tôi nói bản thân không gả, thật sự sẽ không gả. Nếu các người đã muốn ép tôi, Lạc Thuần Hy tôi đến đường cùng rồi."

Lạc Thuần Hy đờ đẫn nhìn hai người, rồi nhanh chóng chạy lên lầu.

Tạ Kỳ Phong nhìn Mạc Thiên Dương mím môi đứng yên tại chỗ, anh đã chuẩn bị rất đầy đủ, chỉ hy vọng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Kế của Lạc Thuần Hy không thể nói là hoàn mỹ, nó rất cũ, trăm ngàn chỗ hở, nhưng vì nhiều sơ hở nên làm người khó phòng.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động trên lầu, Mạc Thiên Dương chạy lên, Tạ Kỳ Phong cũng nối gót lên theo.

Vừa lên, đã thấy một bình hoa vỡ thành nhiều vụn nhỏ dưới đất, hai chân Lạc Thuần Hy dẫm lên mảnh thuỷ tinh, máu tươi chảy ra, hơn nữa, cô đứng rất gần ban công.

Đồng tử Mạc Thiên Dương co rụt lại, muốn bước lên, lại nghe thấy Lạc Thuần Hy hô: "Đừng qua đây."

Giọng nói có chút run rẩy, bước chân Mạc Thiên Dương dừng lại, Tạ Kỳ Phong nhanh chóng khuyên bảo: "Thuần Hy, em đừng nghĩ quẩn."

Đôi mắt của Lạc Thuần Hy nhìn như rất tuyệt vọng: "Sao có thể không nghĩ quẩn chứ? Tôi cũng là con người mà, tôi có quyền yêu và được yêu chứ? Tại sao cứ phải trói tôi lại như thế? Tôi mới bao nhiêu, họ vội vã ném tôi đi là có ý gì chứ?"

Tạ Kỳ Phong hơi vươn tay: "Thuần Hy, em nghĩ đến mẹ em đi. Bà ấy thương em như vậy, nhất định có khổ tâm, đúng không?"

Lạc Thuần Hy hơi ngây ra, Tạ Kỳ Phong nhanh chóng đẩy Mạc Thiên Dương một cái, sau đó Mạc Thiên Dương lập tức đi lên bế cô ấy lên, đi xuống xe.

Tạ Kỳ Phong lái xe, Mạc Thiên Dương ôm chặt cô, đi vào ghế sau.

Lạc Thuần Hy bị ôm đến mức không thể giãy giụa. Đến bệnh viện, y tá phải muốn xử lý vết thương trên chân cho Lạc Thuần Hy, cô cứ giãy giụa, Mạc Thiên Dương lập tức cho người dùng thuốc mê.

Đứng ở bên ngoài chờ, Tạ Kỳ Phong đột nhiên kéo Mạc Thiên Dương ra cuối hành lang, đưa cho anh một điếu thuốc, Mạc Thiên Dương nhận điếu thuốc, dùng bật lửa châm lửa.

Hai người yên lặng một lúc lâu, Tạ Kỳ Phong đột nhiên hỏi: "Cậu thích cô ấy không?"

Mạc Thiên Dương im lặng không nói.

Tạ Kỳ Phong lại nói tiếp, "Lần đầu tiên, mình thấy cậu cố chấp với một cô gái như vậy."

Vẫn không có ai đáp lời anh ta, Tạ Kỳ Phong không nói thêm mà quay đầu rời đi.

Xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, điện thoại anh rung lên: "Cảm ơn anh, em đi đây."

Tạ Kỳ Phong cũng không trả lời, anh không biết, bản thân anh làm vậy là đúng hay sai.

Anh đau lòng, không muốn thấy cô khổ.

Nhưng cô rời khỏi, anh khó chịu.

Lại bị dày vò, lần này, anh thật sự đã ích kỷ mà hy sinh tình bạn, có lẽ sau hôm nay, Mạc Thiên Dương và anh chẳng còn là bạn nữa, đơn giản là vì, không còn tin tưởng lẫn nhau nữa.

~

Bên kia, Lạc Thuần Hy được người đưa đến sân bay. Thật sự, cô không biết mình sẽ đi đâu, người đàn ông đưa vé cho cô.

Lạc Thuần Hy nhìn địa điểm, nước C.

Nước C cách nước Z của bọn họ rất xa.

Ngồi máy bay thật lâu, cô cũng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì.

Xuống sân bay, cô thấy người Tạ Kỳ Phong nói là sẽ lo cho cô.

Cô biết, thế lực nhà họ Tạ, sẽ chẳng che dấu nổi tung tích của cô.

Thế nên, Lạc Thuần Hy tránh người đón cô, kéo vali đi về một hướng khác.

Sau khi rời xa sân bay, cô lấy sim điện thoại ra, bẻ gãy.

Lần này, Lạc Thuần Hy cô đã lợi dụng sự thương tiếc của Kỳ Phong.

Không sai.

Con người mà, vì mục đích, ai cũng không quan trọng.

Cô lang thang một lúc, trời đã tối, Lạc Thuần Hy ngồi trên ghế đá công viên.

Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng người, còn có tiếng đánh nhau.

Lạc Thuần Hy nhịn không được kéo vali đến gần đó, trong ngõ nhỏ tối tăm, chỉ có bóng đèn đường màu vàng hiu hắt chiếu xuống. Một thiếu niên đang bị một đám người vây đánh.

Lạc Thuần Hy không để ý tới, cô tính kéo vali bỏ đi, thế nhưng lập tức có một tên kéo cô lại, đẩy vào trong đó.

"Đại ca, em thấy con nhỏ này rình ở đây, nghi ngờ nó là người của tên nhóc kia." Một tên thô kệch nói.

Thiếu niên bị đánh kia đứng đó, có vẻ thân thủ của anh cũng không kém.

Tên đại ca mới tóm cô lại, một tay đặt trên cổ cô: "Người của mày sao? Con bé này trông cũng ngon lành, mày cũng biết hưởng thụ ra phết."

Thiếu niên lạnh lùng xì một tiếng: "Không phải người của tao, muốn chơi muốn gϊếŧ tuỳ chúng mày."

Lạc Thuần Hy nghe thấy lời này liền nhíu mày.

Cô lập tức nổi điên lên đá một cái vào chân tên đại ca đang bóp cổ cô, hắn ta hơi cong người vì đau, Lạc Thuần Hy cầm lấy cánh tay hắn ta, vặn mạnh một cái, có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.

Lại đánh thêm mấy tên xông lên, khoé mắt nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên như đang xem kịch vui, cô tức giận hét: "Còn không đánh?!"

Thiếu niên thấy thế cũng xử lý vài tên. Sau khi xử lý xong, quay ra nhìn Lạc Thuần Hy đang dẫm lên tay một tên đàn em: "Không tệ."

Cô cắn răng đáp lại: "Thử xem sao."

Sau đó lao tới tấn công người này, lúc cô đang nắm chặt tay anh ta vặn ra sau lưng, đè anh ta áp sát mặt lên tường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều người chạy đến đây, chĩa súng về phía cô: "Buông thiếu gia ra."

Lạc Thuần Hy quay lại nhìn, có hơn ba mươi người mặc tây trang màu đen, đều trang bị súng, cô đang mở miệng muốn nói, vệ sĩ đột nhiên tách ra thành một con đường, một người đàn ông trung niên bước tới, khẽ phất tay với đám vệ sĩ, đám vệ sĩ đồng loạt cất súng.

Lạc Thuần Hy cũng buông thiếu niên kia ra, anh ta lập tức cà lơ phất phơ đi về bên đó. Đám vệ sĩ lập tức cúi chào, đồng thanh hô: "Thiếu gia."

Lạc Thuần Hy bĩu môi, đi đến cầm lấy vali muốn rời đi, người đàn ông trung niên lập tức lên tiếng: "Cô gái này, không biết có hứng thú gia nhập Bạch Hổ không?"

Lạc Thuần Hy nhíu mày.

Bạch Hổ? Vừa nghe đã biết là không phải nơi tốt lành gì, nhưng cô có chút do dự quay đầu.

Nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên: "Ông có thể giúp tôi che dấu thân phận không?"

Người đàn ông trung niên khẽ cười: "Sở Văn tôi không chỉ có thể che giấu thân phận giúp cô, mà sẽ làm biến mất tất cả các thông tịn của cô giống như một người chưa từng tồn tại trên đời này.

Lạc Thuần Hy khẽ gật đầu, cùng Sở Văn đi lên một chiếc xe ô tô.

Sau đó, Sở Văn đưa cô đến một biệt thự phong cách châu Âu cổ điển.

Sở Văn gọi cô vào thư phòng, còn tên thiếu gia - Sở Vũ lại bị nhốt ở ngoài.

------

Hello.

Mình đã quyết định viết tiếp rồi, mình có đọc lại, lần này có đầu tư hơn các chương trước nhiều, các bạn cho mình chút ý kiến nhé!

Lịch ra chương sẽ là vào thứ 2, thứ 5, thứ 6, thứ 7, chủ nhật hàng tuần nhé.