Chương 6: Sinh nhật

Dịch: Anh Nguyễn

Một tuần sau cuối cùng dì cũng tới, Mạnh Phục có ảo tưởng có lẽ là Cổ Trạch giúp cậu gọi điện cho dì. Nhưng sau đó lập tức phủ nhận, làm sao có thể chứ, làm sao anh giúp cậu được.

“Mạnh Phục, mấy tháng nay dì bận rộn quá, đừng trách dì không đến thăm cháu nhé.” Mạnh Ngọc vẻ mặt có lỗi nói.

“Không sau đâu, dì đến là cháu vui rồi. Chỉ là dì ơi, lần sau dì đến, dì có thể dẫn theo Tiểu Nghị đến đây được không?”

Mạnh Ngọc hiển nhiên có chút xấu hổ: “Mạnh Phục, cháu cũng biết Tiểu Nghị chỉ số thông mình chỉ dừng lại ở lúc năm tuổi. Dì luôn nói với nó là cháu đi du học, một thời gian không thể về gặp nó. Nếu đưa nó vào tù gặp cháu, nhất định nó sẽ rất đau lòng. Sau này nói cho nó biết, anh trai của nó ngồi tù, ảnh hưởng sẽ không tốt, dì mong cháu có thể hiểu, được không?”

“Dì, cháu hiểu rồi.”

Trong mắt cậu tràn đầy thất vọng, cậu biết dì không muốn cậu gặp Tiểu Nghị. Nhớ tới những gì Cổ Trạch đã nói với cậu về việc Tiểu Nghị bị dị ứng phấn hoa, cậu ngập ngừng hỏi: “Dì, Tiểu Nghị dị ứng phấn hoa, dì nhớ để ý một chút nhé.”

“Tiểu Nghị bị dị ứng phấn hoa, sao dì lại không biết vậy? Chẳng trách lần trước dì bảo nó cầm hộ bó hoa, sau đó về nó lại bị nổi mẩn đỏ, may mà đưa đi chữa trị kịp. Dì nhất định từ giờ sẽ không để Tiểu Nghị chạm vào hoa nữa.” Mạnh Ngọc tỏ vẻ kinh ngạc, nhớ lại chuyện lần trước, liền xin lỗi giải thích với Mạnh Phục.

Trên khuôn mặt chân thành đó không có chút dấu vết nào, Mạnh Phục tự hỏi mình có nên tin dì không, liệu tất cả những gì Cổ Trạch nói có phải giả không?

Cậu không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, cho dù có phát hiện ra việc Mạnh Ngọc nói dối thì cậu cũng không làm gì được. Tiểu Nghị cần có người chăm sóc cho mình: “Dì ơi, số tiền trong thẻ đó cũng đủ nuôi Tiểu Nghị. Dì cũng có thể dùng nó, thỉnh thoảng mua đồ dì thích.”

“Tiền đó sao dì dung được?” Rõ ràng là bà đang nói lảnh tránh, nhưng lại không giấu được nụ cười trong mắt.

“Dì, dì giúp cháu chăm sóc Tiểu Nghị thật tốt, khi ra ngoài con sẽ báo đáp dì.”

Mạnh Ngọc hoàn toàn không quan tâm đến việc Mạnh Phục trả ơn, người đã đi tù thì sao báo đáp bà được? Tuy nhiên, bà biết rõ Mạnh Nghị là điểm yếu của Mạnh Phục.

….

Năm năm sau…

Cậu không biết mình sử dụng thời gian như thế nào. Đi ra ngoài hít thở không khí, khai thác mỏ, sơn tường…. Năm năm trôi qua, cậu đã cao lên khi cậu không hề nhận ra và những cuốn sách luật bên cạnh giường cậu cũng cũ nát do dung nhiều.

Đã lâu lắm rồi dì cậu mới đến thăm cậu. Lúc đầu, Cổ Trạch sẽ đến và cố gắng khiến cậu phản ứng bằng đủ loại lời lẽ tổn thương, nhưng sau đó anh đã dừng lại. Anh thường đến chỉ để lặng lẽ nhìn cậu, không nói gì cho đến khi hết giờ.

Cậu đã quên đi số ngày trôi qua. Cậu thậm chí còn không nhớ ngày sinh nhật của mình là khi nào nữa.

Cho đến khi cậu nhận được quà sinh nhật.

Đây là lần đầu tiên sau 5 năm, cậu nhận được một món quà nhưng cậu không mong muốn nó.

“Hôm nay là sinh nhật cậu, đây là quà của cậu.” Nhìn cậu, Cổ Trạch mở hộp bánh ra, trên đó cắm số 23. Bây giờ cậu đã hai mươi ba tuổi rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.

“Sao anh lại chúc mừng sinh nhật tôi?” Cậu nhìn người đàn ông thắp nến sinh nhật, hơi bàng hoàng khi nhìn ngọn lửa yếu ớt nhấp nháy trước mắt cậu, cảm xúc trong cậu không rõ rang.

“Bởi vì tôi có tin tốt cho cậu. Mức án của cậu đươc giảm bớt vì cậu cải tạo tốt.” Sau một lúc dừng lại, anh tiếp tục, “Nhưng ai biết được? Ngay cả một người như cậu cũng được giảm án sao? Một kẻ đến cả đứa trẻ chưa qua đời cũng không tha. Tôi tổ chức sinh nhật cho cậu để chúc mừng cậu được giảm án, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cậu ra tù? Sao cậu không thử đoán đi Mạnh Phục? Điều gì sẽ xảy ra khi cậu ra tù?”

“Tôi không biết.”

Ngọn nến dần tắt đi, như nước mắt nhỏ xuống chiếc bánh.

Nhưng ngay cả sức nóng của ngọn nến cũng không thể làm tan đi sương giá trên mặt Cổ Trạch.

Mạnh Phục không biết Cổ Trạch nói thật hay giả. Cậu không biết liệu mình có thể thoát ra được hay không và nếu ra được cậu sẽ phải đối mặt với điều gì. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng háo hức muốn rời khỏi đây.

Cậu khao khát tự do, cậu muốn được hít thở không khí bên ngoài.

Nhưng cậu không thể cho mình quá nhiều hy vọng. Cậu càng sợ nỗi thất vọng vô tận nếu hy vọng của mình bị dập tắt.

“Thổi nến đi, nhanh lên.” Thấy Mạnh Phục không nhúc nhích, anh giả vờ như chợt ngộ ra, “À ừ, tôi quên mất. Cậu phải ước một điều ước khi thổi nến chứ.”

“Anh Cổ.”

Việc thực hiện những điều ước luôn là ảo tưởng và cậu mệt mỏ với những ảo tưởng đó rồi.

“Sao vậy, cậu không có điều ước à?”

Cậu lắc đầu.

“Nếu cậu không ăn thì vứt nó đi. Tôi rất mong chờ tin tốt từ cậu đấy.” Cổ Trạch mỉm cười, quay người rời đi.

Làm sao anh có thể tha cho cậu, một kẻ sát nhân, sao có thể được ra tù dễ dàng như vậy được?

Luôn có một số điều mà mọi người không thể tưởng tượng được, chẳng hạn như việc cậu được giảm án.

Mọi người trong tù đều chúc mừng cậu sắp được trả tự do, nhưng một công tố viên đã cáo buộc cậu có hành vi xấu và trộm cắp. Thậm chí còn đưa ra nhân chứng cụ thể để buộc tội cậu.

Đó là một người đàn ông ở độ tuổi năm mười mà cậu không biết là ai đã buộc tội cậu. Người đó miêu tả một cách sống động và thậm chí còn đưa ra bằng chứng vật chứng. Ví của người đàn ông thực sự có dấu vân tay của cậu trên đó.

“Không phải tôi, tôi bị gài bẫy!” Cậu hét lên, run rẩy.

Nhưng sẽ không ai tin cậu.

Việc giảm án không được chấp nhận.

Đó là Cổ Trạch, chắc chắn là do anh ta.

“Mạnh Phục, có người đang cố cản chân cậu, tôi chắc chắn như vậy. Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi, tôi có thể kêu cấp dưới của tôi xử lý.” Địch Quân an ủi cậu. Bản án buôn bán mười một năm của chính hắn có thể được giảm xuống bảy năm nếu giật dây. Tên nhóc Mạnh Phục này có thể đã đắc tội với người mà cậu không nên động đến.

Cậu lắc đầu, Cổ Trạch sẽ không buông tha cho cậu.

Cậu thừa nhận rằng ban đầu cậu có cảm giác tội lỗi với Cổ Trạch, nhưng lúc này tất cả đã biến thành hận thù.

Người đàn ông này đã dập tắt hy vọng của cậu, người đàn ông này đã khiến cậu phải ngồi tù thêm hai năm.

“Bây giờ tôi rất ghét anh ta, nhưng tôi biết mình không có quyền ghét anh ấy, bởi vì tôi xứng đáng với tất cả những điều này.” Đôi mắt cậu trống rỗng nhìn về phía xa và suy nghĩ của cậu dường như trống rỗng hoặc bị cuốn về một nơi xa xăm.

Hoặc có thể cậu chỉ muốn đưa tinh thần của mình ra khỏi thế giới này và có được giây phút nhẹ nhõm.

Đôi mắt cậu từ từ nhắm lại, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên rất nhiều mảnh vỡ, cậu nhìn thấy người phụ nữ nằm trên vũng máu trong video, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Cổ Trạch, nhìn thấy hai ngọn nến đang cháy.

Cậu xứng đáng với điều đó, hai mạng sống, cậu xứng đáng với tất cả mọi thứ.

“Cổ tiên sinh, việc giảm án của Mạnh Phục đã bị bác bỏ.”

“Vậy à? Tốt.” Trong mắt Cổ Trạch hiện lên vẻ vui mừng. Anh cầm cốc cà phê rồi xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Làm sao một người đàn ông như vậy có thể được ra tù sớm chứ?

“Chủ tịch Cổ, tôi không chắc có nên nói điều này không, nhưng…” Người thư kí trẻ do dự nói.

“Nói đi.”

“Cô Hà đã qua đời năm năm, anh cũng cô độc năm năm, cũng nên tìm bạn đồng hành cho mình rồi.”

Cổ Trạch đặt cốc xuống, quay ghế lại, hơi nhướng mày: “Cha tôi bảo cậu khuyên tôi đúng không?”

“Đúng, nhưng tôi cũng hy vọng Cổ tiên sinh có thể tìm được người mình thích.” Hắn đi theo Cổ Trạch nhiều năm, ngoại trừ Hà Mạn Vũ ra, những người khác đều chưa thấy Cổ Trạch nghiêm túc.

Đúng là không ai có thể thay thế được vị trí của Hà Mạn Vũ trong lòng Cổ Trạch, nhưng nếu không phải Hà Mạn Vũ mang thai, Cổ Trạch căn bản không muốn kết hôn.

Hắn không thể hiểu được Cổ Trạch, hay nói cách khác, hắn không hiểu được sự cố chấp của Cổ Trạch đối với Hà Mạn Vũ.

“Những chuyện này không phải chuyện của cậu. Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt nên cậu có thể về sớm.” Cổ Trạch dường như không bị ám ảnh bởi lời nói của thư ký.

Thư ký nhìn nụ cười nhàn nhạt trên môi Cổ Trạch, hắn biết vì sao mình hiếm khi có cơ hội được về sớm, đó là vì Mạnh Phục, người mà Cổ Trạch vô cùng căm ghét.

Trong năm năm qua, hắn đã thu thập quá nhiều thông tin về Mạnh Phục và những người xung quanh, thỉnh thoảng hắn còn chụp ảnh Mạnh Phục trên sân thượng của một nhà máy cạnh nhà tù khi vui chơi.

Cổ Trạch luôn nhìn người trong ảnh thật lâu, như muốn nhìn thấu người ấy.

Trong ngăn kéo bàn có mấy cuốn album ảnh, đều là của Mạnh Phục. Trong mắt Cổ Trạch có một tia hận ý hung ác, giống như nanh rắn độc cắn vào cổ Mạnh Phục. Anh đã nuốt phải nọc độc kinh niên, anh muốn nhìn Mạnh Phục dần dần hướng tới cái chết.

Điều anh nói nhiều nhất với Mạnh Phục là: “Cậu cũng có thể tự sát.”

Anh kết luận rằng ngay cả khi anh nói như vậy, Mạnh Phục cũng sẽ không bao giờ tự sát.

Nếu Mạnh Phục thật sự tự sát, anh sẽ cảm thấy nhàm chán lắm.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3