Dịch: Anh Nguyễn
Mạnh Phục có chút mất bình tĩnh khi nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì màu hồng trên tay mình. Cậu vừa định xé nó ra thì bị Tạ Chân Chân ngăn lại.
“Sao anh không cho em mặt mũi chút nào vậy? Dù sao em cũng là con gái, khi nào anh về thì hẵng mở ra rồi cho em biết kết quả sau.” Đôi má của Tạ Chân Chân ửng hồng như bông sen mùa hè năm đó.
Tạ Chân Chân mỉm cười, sau đó vui vẻ rời đi trên chiếc xe đạp của mình. Cậu trở về nhà và mở nó ra, chỉ thấy trong chiếc phong bì đơn giản có một bức thư tình.
Ngày nay người còn viết thư tình hiếm lắm. Mạnh Phục đọc xong mỉm cười, cười mà lòng rung động. Đây là bức thư tình đầu tiên cậu nhận được và cậu nghĩ cô gái này khá dễ thương.
Kỳ thi tuyển sinh đại học khi đó vừa mới kết thúc.
Lúc đó, cha mẹ cậu đã ở tù được 5 năm.
Lúc đó cậu đã xa lánh mọi người.
Lúc đó, Tạ Chân Chân đã đến gần cậu.
“Sao lại mua hoa này cho tôi?” Mạnh Phục đã bảo cô đợi mình sau khi họ ra khỏi rạp chiếu phim, không ngờ cậu lại cầm một bó hoa đi tới.
Cô cười tươi như hoa.
“Cho em.”
Cậu ôm lấy khuôn mặt cô gái, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô.
“Mạnh Phục.”
“Hửm?”
“Bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc. Nam thần của em đã trở thành bạn trai em rồi, có phải rất giống kiểu cốt truyện ngôn tình không?”
Cô nói với vẻ vui mừng khi được ôm trong vòng tay Mạnh Phục.
“Em xem quá nhiều phim ngôn tình rồi.” Cậu nhẹ nhàng gõ đầu cô đầy trìu mến.
Tạ Chân Chân cười nhẹ, cô sẽ không nói cho cậu biết có bao nhiêu cô gái thích cậu, cũng không nói với cậu rằng có rất nhiều người không để ý tới việc gia đình cậu.
Rất may là cô cũng không như vậy và cô cũng không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình.
“Vậy anh đăng ký vào trường đại học nào? Em cũng sẽ đăng ký.” Tạ Chân Chân hỏi. Sau đó dường như nghĩ ra gì đó, cô nói, “Thành tích của em không bằng anh nên có lẽ sẽ không thể vào cùng trường đại học với anh được. Nhưng học trường ở cùng thành phố cũng được.”
Mạnh Phục chưa kịp trả lời, cô đã lẩm bẩm: “Nếu chúng ta không học cùng trường rồi anh bị cô gái khác dụ dỗ thì sao?”
“Tôi đang nộp đơn vào khoa luật của đại học A. Đừng lo, ngoài em ra còn ai thích tôi nữa đâu?”
Nghĩ đến luật thì thật mỉa mai, bố mẹ cậu từng ngồi tù vì tội tham nhũng, nhưng cậu lại muốn học luật.
“Vậy em sẽ nộp đơn vào đại học C. Nó rất gần trường anh và em có thể gặp anh thường xuyên.”
“Ừm.”
“Mạnh Phục, anh hình như có chút ý thức về công lý, nhất định sẽ trở thành một luật sư xuất sắc. Mấy năm nữa, anh sẽ mặc vest, thắt cà vạt, đứng trước toà, đẹp trai không tả được. Tất cả các cô gái đều sẽ ngưỡm mộ anh, các chú dì sẽ phải xếp hành để thuê anh. Còn em… em sẽ làm trợ lý cho anh! Điều đó thật tuyệt phải không?” Tạ Chân Chân bắt đầu tưởng tượng cuộc sống tương lai của hai người. Ngồi trong quán café, cô quay đầu nhìn bóng dáng Mạnh Phục phản chiếu trên cửa sổ.
“Trời đang mưa.” Tạ Chân Chân vừa nói vừa nhìn những hạt mưa trôi trên cửa sôt. Cô đang nói thì mưa rơi nặng hạt hơn, “Thế này tốt quá rồi, tạm thời chúng ta không thể rời đi được.”
Cô mỉm cười, cảm thấy trời mưa rất đúng lúc, cô không muốn đi về sớm.
Thời gian chỉ trên đồng hồ đã là 11 giờ.
Trời không có ý định tạnh mưa.
Mạnh Phục nhìn cuộc gọi của Mạnh Nghị trên điện thoại, cảm thấy có lỗi với Tạ Chân Chân: “Tiểu Nghị, em sao vậy?”
“Mạnh Mạnh, khi nào anh mới về? Em sợ sấm sét.”
Cậu tưởng lúc này Tiểu Nghị đã ngủ rồi, không ngờ sấm sét lại đánh thức nó, cậu lo lắng cho Tiểu Nghị.
“Anh sẽ về ngay, đừng sợ.”
“Được, anh mau về đi, em sẽ trốn trong chăn đếm đến một ngàn là anh phải xuất hiện.”
“Được.”
Lúc Mạnh Phục cúp điện thoại, Tạ Chân Chân đã dọn đồ: “Đi, lái xe của em đi.”
“Xin lỗi, tôi phải vội về.”
“Không sao đâu, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hẹn hò mà.”
Hạt mưa nặng nề rơi xuống đất, Mạnh Phục đứng ở cửa, đột nhiên cảm thấy bất an.
“Đi thôi.” Cậu nhìn đôi giày cao gót của Tạ Chân Chân, đặt tên đầu cô, cảm thấy thoải mái hơn.
“Tôi sẽ lái xe.” Cậu tuỳ ý rũ đi những hạt mưa trên người, đưa gói khăn giấy cho Tạ Chân Chân.
Ngày mưa đường cũng lầy lội hơn.
Lâu rồi Mạnh Phục không lái xe nên lái xe khá kém.
Sau này, cậu ngồi trong tù và nghĩ, giá như mình có thể lái xe chậm hơn, cẩn thận hơn thì đã tránh được thảm kịch.
“Điện thoại của anh đang đổ chuông kìa.” Tạ Chân Chân nhắc nhở.
Mạnh Phục chăm chú lái xe: “Là Tiểu Nghị phải không?”
“Ừm.”
“Em lấy nó cho tôi.”
“Mạnh Mạnh, em đã đếm đến một nghìn rồi, sao anh còn chưa về?” Tạ Chân Chân áp điện thoại vào tai Mạnh Phục, nghe thấy lời phàn nàn của Mạnh Nghị.
“Anh đang về rồi đây, em có thể đếm thêm hai ngàn nữa không?” Mạnh Phục dỗ dành.
“Nhưng em chỉ có thể đếm được một ngàn thôi!” Mạnh Nghị đau lòng kêu kên, một giọt nước mắt từ khoé mắt rơi xuống ga trải giường.
Tạ Chân Chân nghe vậy thì vui vẻ, cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cánh tay Mạnh Phục, ánh mắt chân thành nói: “Em trai anh thật đáng yêu, từ giờ trở đi em cũng đến gặp em trai anh, được không?”
“Được.”
Mạnh Phù quay người đáp lại.
Mạnh Nghị vẫn đang lẩm bẩm trong điện thoại: “Mạnh Mạnh, để em đếm thêm một nghìn thôi được không? Vậy thì…”
Nhưng trước khi Mạnh Phục kịp nghe được những gì cậu bé nói, bên tai chỉ còn lại tiếng động.
Một chiếc xe tải lao đến trực diện, khi Mạnh Phục quay đầu lại, cô chỉ có thể bẻ lái gấp và chiếc xe đột ngột dừng lại.
Tạ Chân Chân bị sốc, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, trước mặt có bốn năm thùng rác đổ rạp trên đất. Cô vỗ nhẹ vào ngực, trấn tĩnh nói: “May mà chỉ là thùng rác thôi.”
Cô an ủi. Chính bản thân cười nói: “Mạnh Phục, chúng ta quên đi. Sống sót qua kiếp nạn, sau này sẽ được phúc báo.”
“Thật sự, vừa rồi hình như anh đυ.ng phải ai đó.”
Tạ Chân Chân chắc chắn rằng mình đã không nhìn thấy ai nên Mạnh Phục yên tâm lái xe về phía trước, cậu cho rằng mưa to quá nên có thể mình đã nhìn nhầm.
Nhưng cậu không ngờ hai ngày sau, cậu lại nhận được giấy triệu tập của cảnh sát. Bị lập án, bằng chứng xác thực, cậu xem đoạn video mờ mịt, chính là chiếc xe cậu lái và chiếc xe đã tông vào một người phụ nữ mặc váy đen.
Cảnh sát cho biết người phụ nữ chết vì mất máu quá nhiều, nếu cậu cứu kịp thời thì có lẽ người phụ nữ đó có thể sống sót.
Hơn nữa, người phụ nữ còn đang mang thai được hai tháng rồi.
Mạnh Phục nghiến răng không nói lên lời, mặc đồng phục tù nhân, bị còng tay, thú nhận mọi việc.
“Mạnh Phục, em xin lỗi. Hôm qua cảnh sát đã gọi cho em, em không biết người đó đã chết. Em hốt hoảng nên đã nói anh là người lái xe. Em xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em. Lúc đó em sợ quá, lẽ ra em không nên lái xe. Đáng lẽ em không nên nói chuyện với anh khi lái xe. Có lẽ… có lẽ tai nạn đã không xảy ra.” Tạ Chân Chân ngồi đối diện với Mạnh Phục với nước mắt chảy dài. Cô nhìn khuôn mặt hốc hác của Mạnh Phục, ánh mắt đờ đẫn như chưa hồi phục, như đang mơ.
Mạnh Phục chỉ chờ tỉnh lại sau giấc mơ này.
“Không phải lỗi của em, là do tôi không xuống xe kiểm tra cẩn thận, tôi đã gϊếŧ hai người, phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.” Cậu cúi đầu nhìn xuống bàn.
Cậu luôn cho rằng mặt bàn trong tù giống như mặt bàn bên ngoài thôi, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy nó khác, mặt bàn ở đây và tất cả mọi thứ đều toát lên khí chất tội phạm.
“Không không, Mạnh Phục, em có lỗi với anh.” Tạ Chân Chân nằm trên bàn khóc lóc thảm thiết, bờ vai khẽ run.
“Đừng khóc, tôi sẽ không ngồi tù cả đời đâu.” Rõ ràng là cô đến an ủi anh nhưng ngược lại anh cũng an ủi cô.
“Nhưng chúng ta sắp vào đại học rồi.” Tạ Chân Chân ngẩng đầu, trong giọng nói có chút nức nở.
“Nếu thông báo của trường đại học đến thì giúp tôi vất nó đi.”
Quản ngực nhắc nhở cậu, giờ thăm đã hết, cậu đứng dậy, đi tới cửa, chợt nhớ đến gì đó, cậu quay đầu lại, dừng một chút, mở miệng nói: “Chân Chân, chúng ta chia tay đi.”
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3