Chương 10: Xử nam

Dịch: Anh Nguyễn

Cổ Trạch hơi nheo mắt lại. Người con trai trần trụi trước mặt hơi nâng cằm lên, lộ ra vẻ bướng bỉnh nhìn sang một bên, có vẻ căng thẳng.

Anh cho rằng Lương tổng thích cậu thì chắc chắn cậu sẽ khác. Đáng tiếc, anh phát hiện ra Mạnh Phục cũng không khác gì. So với những người đàn ông bình thường, cậu quả thực trắng trẻo hơn, dáng người mảnh khảnh và đôi chân thẳng. Thay vì so cậu với đàn ông, thà so với phụ nữ còn hơn.

Bởi vì so với cơ thể, khuôn mặt cậu còn thanh tú và nữ tính hơn.

Nhưng dù sao cậu cũng không phải phụ nữ, nhìn cậu cũng chẳng có cảm giác ham muốn gì. Cho dù muốn hành hạ cậu, anh vẫn không thể tưởng tượng được mình đang đâm vào cơ thể của một người đàn ông.

“Mặc quần áo vào đi.” Cổ Trạch không nhìn cậu nữa, anh lấy điện thoại ra xem thời gian, hoá ra đã ở đây lâu như vậy rồi.

Mạnh Phục đang cúi xuống nhặt quần áo dưới đất lên. Cổ Trạch đi chân trần ra cửa, đang định xỏ giày vào, bỗng nhiên ánh mắt kỳ lạ nhìn Mạnh Phục.

Người cúi xuống có tầm nhìn không bị cản trở về cơ thể, vòng eo mịn màng, như thể có một chút du͙© vọиɠ trong đó.

“Cậu chưa từng quan hệ với đàn ông, vậy cậu đã từng quan hệ với phụ nữ chưa?”

Động tác mặc quần áo trở nên khựng lại, một lúc sau Mạnh Phục càng cảm thấy xấu hổ hơn, lắc đầu: “Không có.”

“Ha.” Cổ Trạch cười mỉa mai, “Cậu sống hai mươi năm năm mà vẫn là xử nam. Tạ Chân Chân không phải bạn gái của cậu sao? A, đúng rồi, lúc đó cậu đang ở trong tù, làm sao mà quan hệ với cô ta được.”

Anh nhìn khuôn mặt của Mạnh Phục đỏ bừng vì xấu hổ, môi mím chặt và vẫn không nói nên lời khi bị trêu chọc như vậy. Anh nhìn chằm chằm cậu vài giây, nhìn cậu mặc quần jean rồi kéo khoá, sau đó anh hài lòng xỏ giày rồi rời đi.



“Cổ Trạch, sao mày về muộn thế?”

Cổ Trạch về nhà, vừa bật đèn liền thấy cha mình, Cổ Vinh Sinh đang ngồi thẳng trên ghế sofa, tức giận nhìn anh.

“Muộn rồi à?” Cổ Trạch giơ tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên nói, “Còn chưa đến 12 giờ.”

Sau đó, anh đi lên lầu.

“Đứng lại!” Cổ Vinh Sinh đứng lên, cằm râu quai nón vì thế mà lay động, “Mày có biết Trương tiểu thư đã đợi ở đây bao lâu không?”

“Trương tiểu thư nào?” Anh sờ trán, giả vờ như không biết.

“Trương Minh Nhi, tiểu thư nhà họ Trương. Đừng cho rằng tao không biết mày nghĩ gì, mày là vẫn nhớ Hà Mạn Vũ đã chết kia. Người phụ nữ đó có lợi ích gì? Dù rằng đúng là tiếc khi cô ta chết khi đang mang thai, nhưng mày còn trẻ…”

“Cha.” Anh ngắt lời Cổ Vinh Sinh, “Đừng nhắc đến Hà Mạn Vũ trước mặt con.”

Giọng điệu nghiêm túc, ba chữ ‘Hà Mạn Vũ’ rõ ràng đã chạm đến thần kinh của anh.

“Chuyện này tao sẽ không nhắc tới, nhưng ngày mai mày phải đi xin lỗi Trương tiểu thư cho tao.” Cổ Vinh Sinh hiểu rõ Cổ Trạch tính tình ương ngạch, cố chấp, cho nên cũng có chút nhượng bộ.

Nhưng thực ra ông rất ghét Hà Mạn Vũ, người phụ nữ này chết đã 7 năm, nhưng mỗi khi nhắc đến ba chữ này thì gia đình lại náo loạn. Khi Cổ Trạch và Hà Mạn Vũ đính hôn, ông đã phản đối nhưng cũng đã thoả hiệp vì Hà Mạn Vũ đang mang thai.

“Con không đi.” Anh quay người đi lên lầu.

“Nếu mày không đi, tao sẽ rút vốn đầu tư khỏi công ty của mày.”

Lời đe doạ này có tác dụng đúng như mong đợi. Cổ Trạch hơi dừng lại rồi đi lên lầu mà không ngoái lại. Cổ Vinh Sinh biết lời nói của mình đã có tác dụng. Ông hiểu rõ hơn ai hết rằng với tư cách là con trai của ông, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp và tham vọng của Cổ Trạch.



Cổ Trạch vừa rời đi, toàn thân cậu đều thả lỏng, giống như có một tảng đá lớn bất ngờ rơi xuống ngực, khiến anh khó thở một hồi lâu. Sau đó tảng đá được dời đi, cuối cùng cậu cũng không còn phải buồn bã như vậy nữa.

Nhưng cậu có linh cảm rằng Cổ Trạch sẽ thường xuyên đến, giống như một quả bom hẹn giờ, khiến cậu lúc nào cũng cảm thấy nguy hiểm.

Sau khi tắm gội, cậu ngồi vào bàn, lật giở những cuốn sách giáo khoa cấp 3. Muốn vào đại học và lấy lại ước mơ của mình, nhưng thật đáng tiếc, vụ tông xe bỏ chạy của cậu là vật cản đường khiến cậu không thể làm luật sư được nữa.

Không làm được luật sư thì cậu sẽ làm việc khác, dù sao cả đời cậu cũng không thể làm bồi bàn được, cũng không thể nào để Tiểu Nghị suốt ngày chơi piano. Nhìn cuốn sách giáo khoa cấp 3 mới mua, 7 năm qua cậu cũng đã quên rất nhiều kiến thức, phải làm lại bài và ôn tập lai. Dù mệt mỏi nhưng tất cả đều xứng đáng.

Cậu rất buồn ngủ.

Vô tình cậu đã ngủ quên trên bàn.

Khi đó cậu và Tiểu Nghị vẫn còn nhỏ, gia đình chưa có biến cố gì.

Cậu chơi cầu long với anh họ Diệp Duyên, khi ấy nụ cười của cậu vẫn còn rất ngọt ngào. Đôi khi bóng sẽ bay đi và Tiểu Nghị sẽ nhảy lên nhặt nó.

Nhưng không hiểu sao, Tiểu Nghị đi nhặt bóng đột nhiên lại bị một hố đen không đáy hút đi. Khuôn mặt tươi cười của tất cả những người xung quanh bắt đầu thối rữa và trở nên hung dữ.

Từng người một, họ nhe răng và móng vuốt lao về phía cậu, nhưng từng người một lại bị lỗ đen hút đi.

Tiếng kêu cứu của Tiểu Nghị đã biến mất từ lâu, nỗi sợ hãi to lớn bao trùm lấy cậu. Nhưng chân cậu như bị đóng đinh xuống đất, cậu không thể di chuyển được.

Nhưng Cổ Trạch đã xuất hiện, trong số những người đang dần xa, chỉ có Cổ Trạch là tiến về phía trước.

Mặt Cổ Trạch không hề thối nát, anh vẫn nở nụ cười tàn nhẫn như trước.

Cậu nhìn thấy Cổ Trạch khoé miệng mấp máy gì đó, lại không phát ra âm thanh.

Nhưng cậu đọc được khẩu hình miệng của Cổ Trạch.

“Cậu cũng có thể tự sát.”

Cổ Trạch đã nói như vậy.

Cậu giật mình, mặt đất bắt đầu sụp đổ, cậu cố gắng hết sức để kêu cưu: “Cứu tôi, giúp tôi với.”

Nhưng không có âm thanh nào phát ra và tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là nụ cười tàn nhẫn của Cổ Trạch.

Bỗng dưng cậu tỉnh lại.

Trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

Hoá ra là mơ và may mắn thay đó chỉ là mơ.

Đèn bàn vẫn sang, xung quanh tối đen như mực. Cậu nhìn đồng hồ báo thức đã điểm ba giờ sang. Hoá ra cậu chỉ ngủ có hơn một tiếng, nhưng trong giấc mơ dường như dài cả thế kỷ.

Có lẽ là cậu sợ hãi, nhưng ý thức của cậu vẫn rõ ràng, lúc cậu tỉnh táo, trước mặt cậu vẫn hiện lên hình ảnh Cổ Trạch cùng nụ cười tàn nhẫn.

Hai tay cậu ôm lấy mặt, cậu nghĩ rằng một ngày nào đó Cổ Trạch sẽ tha thứ cho cậu nhưng điều đó có vẻ quá xa vời.

Cậu cười ngượng ngịu và tự ti, tại sao anh ấy phải tha thứ cho cậu chứ? Nếu người khác làm tổn thương Tiểu Nghị hoặc bố mẹ cậu, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.

Đến gần năm giờ cậu mới ngủ lại. Sáng ngủ dậy, đầu cậu còn hơi choáng váng.

“Mạnh Mạnh, người anh trai hôm qua là ai? Anh ấy trông hung dữ lắm.” Mạnh Nghị vừa ăn cháo vừa hỏi.

“Anh ấy là bạn của anh, nhìn hung dữ nhưng không phải vậy đâu.”

“Ò, em chưa từng gặp bạn của Mạnh Mạnh. Vậy lần sau chúng ta mời anh ấy ở lại chơi nhé?”

“Được.”

Cậu làm sao có thể mời anh đến đây chơi được? Cậu ước gì Cổ Trạch tránh xa mình. Cổ Trạch giống như một dấu ấn mà cậu không thể xoá bỏ, một dấu ấn rõ rang gán cho cậu là kẻ sát nhân.

“Hôm nay anh đưa em đi bệnh viện thăm bọn trẻ, được không?”

“Ừm!”

Mạnh Nghị hung phấn nhảy múa. Thằng bé nhớ đến những người bạn cũng giản dị như chính mình.

Mạnh Phục cho rằng thế giới này luôn bị vấy bẩn bởi quyền lực, chỉ có thế giới của trẻ em là trắng tinh khiết.

Cậu không thể giúp được gì nhiều. Cậu chỉ có thể mang lại cho những đứa trẻ này một niềm vui nhỏ trong ngày nghỉ cuối tuần của mình.

Có lẽ cậu sẽ có thể chuộc lỗi một chút bằng cách này.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3 có đề cử thì mình sẽ đăng thêm một chương nữa nhé