Tối đến, Bạch Nguyệt Yên tỉnh giấc, mơ màng ngồi dậy vươn vai – Giấc ngủ này thật ngon, lâu lắm rồi không được như vậy.
Lắng nghe một lúc, nàng thấy phòng bên cạnh không có động tĩnh gì, nghĩ – Chưa dậy hay là đi đâu rồi? Gác chuyện đó qua một bên, nàng ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt tĩnh tâm điều khí. Ở thời đại kia, dù võ học cổ đại đã thất truyền nhưng nàng vẫn tìm được phương pháp tu luyện qua một quyển sách cổ. Tuy không hiểu tại sao nàng lại có thể đọc được văn tự trên quyển sách đó, bởi nàng chắc chắn mình chưa học qua ngôn ngữ nào giống vậy, nhưng nó thực sự đã giúp ích rất nhiều.
Đây là con bài tẩy của nàng khi đối phó với những người ham muốn năng lực của mình, đồng thời làm nàng có tự tin khi hành động. Bạch Nguyệt Yên biết với thực lực hiện nay, nàng chưa là gì, nếu gặp được kình địch có thể bị gϊếŧ như chơi. Mà cơ thể của nàng lại như cái hồ không đáy, tiếp thu bao nhiêu cũng không đủ. Vậy nên nàng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để nâng cao năng lực.
Quyển sách kia cả thư viện chỉ có một quyển duy nhất, sau khi nàng đọc xong và ghi nhớ mọi thứ trong sách, dù có hiểu hay không, thì đã đốt sạch, không để cho bất kì ai xem nữa. Cách này có hơi ích kỷ nhưng đó cũng là biện pháp duy nhất để những người huấn luyện không phát hiện ra. Ba năm tu luyện theo phương thức trong sách đã tích lũy cho Bạch Nguyệt Yên một lượng nội lực không nhỏ, là nền tảng để nàng cải tiến võ lực của mình.
Tuy nhiên chỉ mới có nền tảng căn bản của võ học cổ truyền chưa đủ. Nàng hiện nay chỉ thành thạo môn khinh công tuyệt học, dễ dàng đi lại, chuyển hướng trong không trung như đi trên đất bằng, còn một bộ kiếm pháp mà sự ảo diệu trong đó nàng vẫn không thể hoàn toàn thấu suốt. Cho tới giờ, dù đã gặp qua nhiều danh kiếm, nhưng nàng lại không tìm ra được cho mình một thanh kiếm phù hợp. Vì vậy dù cận chiến, Bạch Nguyệt Yên vẫn chỉ sử dụng chủy thủ và ngân châm, đôi khi còn tay không bắt giặc.
Chừng một canh giờ trôi qua. Tiếng gõ cửa vang lên làm nàng buộc phải thu hồi chân khí, mở mắt. Nhìn ra ngoài trời, có lẽ khoảng giờ Tuất, đường phố đã không còn náo nhiệt như ban ngày.
Đi xuống mở then cửa, Bạch Nguyệt Yên nhìn Lãnh Vũ Dạ đứng ngoài, tay cầm bát thuốc đã sắc xong, còn bốc khói.
“Thương thế của ngươi chưa khỏi hoàn toàn, uống thuốc đi.” Hắn đưa cho nàng bát thuốc: “Ta có thể vào trong ngồi một lát không?”
Nàng nghiêng người, chừa ra một lối đi: “Mời vào.”
Đặt bát thuốc xuống bàn, nàng hỏi hắn: “Vậy còn thuốc của ngươi?”
“Ta đã uống rồi.” Hắn nhìn nàng kéo chuông, gọi tiểu nhị lên lấy nước nóng pha trà. Trà được rót ra, hắn nhấp một ngụm, rồi hỏi nàng: “Ngươi có hiểu biết chút nào về binh thư binh pháp, bày trận, bố trí quân đội không?”
Nàng nghĩ ngợi, bưng bát thuốc lên uống cạn mà không nhăn mày chút nào. Chép miệng một cái, nàng nói: “Một chút. Tam thập lục kế có đọc qua, tài đánh cờ tàm tạm. Ta còn có thể nhớ địa hình, vẽ bản đồ, lịch sử quân sự đã từng tìm hiểu. Tuy nhiên nơi đây không giống quê hương ta, những kiến thúc lịch sử đó e là không có chỗ dùng.”
“Thư phòng của Vương phủ ta có không ít binh thư, ngươi có thể vào đọc. Khi nào về đến nơi ta sẽ cấp cho ngươi lệnh bài tự do ra vào mọi nơi trong Vương phủ.”
Nàng mỉm cười, không nói gì. Lòng nàng cũng đã biết muốn dùng người thì phải bỏ công đầu tư, mà thứ trước tiên cần phải đầu tư chính là tri thức.
Lãnh Vũ Dạ đứng lên, đặt khay trà và chiếc bát không lên tủ đầu giường, lấy trong ống tay áo ra một tấm vải màu trắng được gấp gọn gàng, trải ra trên bàn. Hóa ra đây là một tấm bản đồ địa hình.
Bạch Nguyệt Yên ngồi nhìn, chờ hắn giải thích. Hắn chỉ vào ba chỗ đánh dấu trên bản đồ, nói: “Đây là những nơi đóng quân của miền Tây và Nam Thủy Quốc, cũng là quân thuộc quyền chỉ huy của ta. Quân số là hơn bảy mươi vạn người.”
Thấy hắn không nói nữa, nàng xoa cằm nhìn bản đồ, thắc mắc: “Tổng quân số thường trực của cả Thủy Quốc là bao nhiêu?”
Hắn trả lời: “Hơn một trăm vạn. Ba mươi vạn còn lại thuộc chỉ huy của phụ hoàng ta, nằm trong biên chế quân Hoàng thành.”
“Về quân sự, Thủy Quốc xếp thứ mấy trong Ngũ quốc?”
“Đưng đầu.” Hắn mỉm cười, nói: “Năm năm nay ta nắm giữ chức Nguyên soái thống lĩnh binh mã, chinh chiến khắp bốn phương biên quan, đánh cho bọn Hỏa Quốc dù dũng mãnh liều mạng cũng không dám bén mảng tới xâm lược nữa, cùng lắm chỉ khıêυ khí©h rồi rút thôi.”
Nàng khó hiểu: “Vậy ngươi bị thương là do kẻ nào gây ra?”
Hắn sầm mặt lại, nói: “Không phải ngoại quốc.”
Nàng chỉ “À” một tiếng rồi im lặng.
Hắn nhìn nàng, nàng nhìn bản đồ, không chú ý đến vẻ mặt rối rắm của hắn.
“Thủy Quốc giáp Hỏa Quốc, Kim Quốc và Thổ Quốc?” Dù bản đồ này lằng nhằng hơn bản đồ hiện đại, nhưng cũng không quá khó để hiểu ra. Hắn gật đầu.
“Giải thích cho ta tình hình hiện nay của Ngũ quốc đi?”
Hắn chỉ cho nàng hướng Đông Bắc: “Mộc Quốc nằm ở nơi giá lạnh, dân cư thưa thớt, kinh tế nghèo nàn, là quốc gia yếu nhất trong Ngũ quốc, hoàn toàn không phải đối thủ của Thủy Quốc ta. Hoàng đế Mộc Quốc ăn chơi trác táng, là bạo quân điển hình, vì thế ta nghĩ chắc chắn Mộc Quốc chẳng mấy chốc sẽ bị các quốc gia khác thôn tính. Kim Quốc nằm ở vị trí đắc địa nhất lục địa Khải Thiên, quanh năm là mùa xuân. Tuy mối quan hệ Kim – Thủy đã tồn tại từ rất lâu, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt. Hoàng tộc Kim Quốc sóng ngầm dồn dập, tuy nhiên đối phó với người ngoài rất đoàn kết. Vì vậy bớt được một phần nội trị, tăng thêm thế lực. Hỏa Quốc dân cư hung hãn, dũng mãnh hơn người, ham chiến trận, nên tuy quốc gia giàu có nhưng tiếng oán than lại không khi nào ngớt. Thổ Quốc là quốc gia thần bí nhất, dân cư không biết, tài lực không biết, người dân nơi đó lại mang hình dáng khác người, làn da, màu mắt, màu tóc khác biệt, hầu hết tóc vàng mắt xanh, cũng có tóc đỏ tóc trắng gì đó, mắt cũng là đủ màu, ngôn ngữ bất đồng, hiếm khi giao tiếp với các quốc gia còn lại.”
Nàng thầm hiểu – Là người ngoại quốc. Nàng nói với hắn: “Thực ra không phải là kì lạ gì, chỗ bọn ta đều đã được nhìn thấy cả. chỉ là một số thành phần của cơ thể bất đồng với chúng ta nên màu sắc biểu hiện ra bên ngoài cũng khác, còn ngôn ngữ thì có thể từ xa xưa bọn họ sống ở chỗ khác, nên trao đổi khác chúng ta.”
“Ngươi cũng hiểu biết nhiều.” Hắn phúc tạp nhìn nàng.
Nàng nhún vai: “Mọi thứ đều có trong sách vở. Cũng có được thực tế một chút.”
“Vậy ngươi biết ngôn ngữ của họ?”
“Phải xem họ nói ngôn ngữ gì thì mới biết được chứ.” Nàng trợn mắt, “Dù sao ta cũng đâu có phải người ở đây.”
“Còn nữa.” Hắn gập bản đồ lại: “Ngoài nỏ ra, ngươi còn biết chế tạo các loại vũ khí khác?”
Nàng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Còn nhiều nữa. Nhưng ta cần phải quan sát xem biểu hiện của ngươi như thế nào.”
Hắn dở khóc dở cười: “Ta khó tin tưởng như vậy sao?”
“Không phải ta không muốn tin tưởng ngươi. Ta chỉ là không muốn bị ngươi lợi dụng rồi vứt bỏ.” Nàng trầm trầm nói.
Bạch Nguyệt Yên đã từng nhìn thấy rất nhiều người, khi không còn có giá trị với tổ chức, đều bị tổ chức vứt bỏ, người không có năng lực gì thì ném cho dã thú ăn hoặc làm vật thí nghiệm, người có chút ít năng lực thì bị đem làm kẻ thù trong các cuộc tập luyện của học viên. Hầu hết đều nhận lấy cái chết trong tột cùng thống khổ. Có nhiều người xin tình nguyện nhận lấy cái chết nhanh gọn mà không được.
Lãnh Vũ Dạ nhíu mày – Hắn sẽ không đối xử tệ bạc với thuộc hạ và bằng hữu, trừ khi người đó phản bội hắn. Nàng ta, tuổi đời không lớn mà cảnh giác cao quá. Còn nhắc đi nhắc lại chuyện hắn sẽ vứt bỏ nàng, giống như rất chắc chắn. Đầu óc cô nương này thật là...
“Mà thôi, chuyện này nói nữa cũng không giải quyết được gì, thời gian là lời giải thích thỏa đáng nhất.” Nói rồi, nàng bước tới cạnh cửa sổ, cười nhạt: “Đừng lo, những thứ này với ta đã là rất thoải mái rồi. Ít nhất cũng không phải ngày ngày chực chuông báo động.”
“Chuông báo động mà cũng phải chực?”
“Phần lớn là báo động giả để nâng cao cảnh giác của người ta.” Nàng đơn giản giải thích qua: “Quân đội cũng có thể dùng để tăng độ nhanh nhẹn của binh sĩ trong quá trình huấn luyện.”
Hắn ngẫm nghĩ, gật gật: “Ngươi nói ta mới ngộ ra. Trước giờ chuông báo động chỉ dùng để cảnh báo địch tấn công, còn chưa từng thử nghiệm huấn luyện binh lính...”
Nàng lắc đầu, đột nhiên nói: “Trước giờ, ta luôn lo nghĩ là mình có thể bị thiệt hay không, nhưng hiện tại ta đã có quyết định, bởi vì không liều thì không làm nên nghiệp lớn. Nếu như ngươi nghe ta khuyên bảo, kết quả nói không ngoa, Thủy Quốc có thể thay da đổi thịt. Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi chinh phục cả thiên hạ.”
“Ta mong đợi ngày ta và ngươi thay đổi thiên hạ.” Hắn đưa tay cho nàng. Nàng bắt lấy tay hắn, nắm chặt, nở một nụ cười quyết đoán. Sau này nhớ lại, nàng nói với hắn – May mà khi đó ta giữ lấy chàng. Nếu không cũng đã không có đoạn tình duyên này...