*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Vô
Tranh, MimiBeta: Lam
Yên*****
Ác
ma đại nhân đương nhiên không phóng đãng đến mức chỉ cách vẻn vẹn một bức tường
cây mà đi OOXX với Liêu Thần. Hắn chỉ định đùa giỡn một lúc rồi thôi, nhưng lại
gặp thái độ ỡm ờ, vừa nghênh đón vừa từ chối của Liêu Thần, cho nên suýt chút nữa
không ngăn được lửa nóng. Liêu Thần vì thế không khỏi dùng ánh mắt oán hận trừng
Quân Tư Vũ, có điều y lại không dám ho he nửa lời vì sợ kinh động đến người ở
bên ngoài. Cái vẻ mặt này của y làm ác ma đại nhân thực sự càng nhìn càng thêm
thích thú.
“Ha
ha, Thần, lát nữa chúng ta cùng đến một chỗ đi. Nghe nói nơi này không tồi, là
chốn tình thú nhất thế gian… …” Quân Tư Vũ ghé vào tai y, nhẹ nhàng khiêu
khích.
“Xem
ra anh nắm rất rõ a! Anh đã từng vào đó tiêu khiển rồi?” Trong lời nói của Liêu
Thần có chút dấm chua.
“Đâu
có! Tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi. Tôi xin thề từ trước đến giờ chưa từng đi tới
đó.” Quân Tư Vũ nói.
Liêu
Thần có dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết, loại nghèo kiết xác như Quân Tư
Vũ cơ bản sẽ không chịu nổi một đêm tiền thuê phòng ở mấy chốn xa hoa, phí dịch
vụ đắt đến muốn cắt cổ như vậy. Tuy nhiên Liêu Thần vẫn cố tình nói thế với Quân
Tư Vũ. Y trái lại có chút thích thú khi nhìn thấy bộ dạng sắt son thề thốt của
Quân Tư Vũ đối với mình — A, khiến một thánh ma vĩ đại mở miệng tuyên thệ
chính là kỳ tích hiếm gặp trên đời, nhất là y còn hiểu rõ rằng, huyền thoại Ma
giới thoạt nhìn có vẻ cao cao tại thượng này thực chất chính là một tên thường
dân chung tình nhất mực. Nghĩ đến đây, Liêu Thần nhịn không được cong khóe miệng
mỉm cười.
“Nghe
tôi nói này, Thần, lát nữa ở đây sẽ diễn ra một tiết mục đặc biệt, chúng ta đi
xem thử, nghe nói rất xa hoa, người bình thường không thấy được đâu.” Quân Tư
Vũ vẫn luôn tràn đầy khao khát đối với xã hội thượng lưu của nhân loại. Dưới
nhân gian này, hắn ở trong tầng lớp bình dân lăn lộn nhiều năm như vậy, xã hộithượng lưu gì gì đó đối với hắn trước giờ chỉ giống như một loại thần thoại
hoang đường mà thôi.
“Tiết
mục giải trí của xã hội thượng lưu?” Liêu Thần cũng có chút ngạc nhiên.
“Đúng,
tôi nghĩ hẳn là không tồi.” Ác ma đại nhân kéo Liêu Thần từ trên mặt đất đứng dậy,
“Mười giờ sẽ bắt đầu, chúng ta đi xem xem.”
Đúng
mười giờ, mọi người tham dự bữa tiệc từ khắp các nơi đều tập trung về một chỗ,
vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn người chủ trì đứng trên sân khấu. Âm nhạc đồng
loạt ngừng lại, tựa hồ như sắp phát sinh một sự tình quan trọng nào đó. Riêng Ốc
sên đại thần vẫn nhất quyết không ngẩng đầu lên, gắt gao giữ chặt lấy cái túi
nilon đựng thức ăn của hắn.
“Các
vị, tại đây, vào đêm mê người này, chúng ta hãy cùng thả cho linh hồn mình cuồng
hoan vui vẻ, hãy thẳng thắn bộc trực kết giao, cùng hưởng thụ ân huệ mà Mã Tổ Lạp
đại nhân đã ban cho!!” Người chủ trì vẻ mặt si mê, giơ thẳng hai cánh tay lên
trời.
Sau
đó mọi người cũng bắt chước mà giơ tay lên, hơn nữa thần sắc mỗi người đều là
si mê mông muội. Liêu Thần và Quân Tư Vũ đều sợ đến ngây người, thì ra cái gọi
là tiết mục đặt biệt lại chính là tà giáo tụ họp sao?
Thẩm
Vụ không hiểu mô tê gì, cho nên cũng giơ hai tay lên, mặt mày còn ra vẻ vô cùng
hưng phấn.
(^▽^)
Chuyện
kế tiếp càng khiến cho ác ma đại nhân trợn mắt há mồm. Thoáng cái đã thấy người
chủ trì hét lớn một tiếng, sau đó tự cởi toàn bộ quần áo trên người mình xuống,
rất nhanh liền trần như nhộng đứng ở trên bục. Mà nam nam nữ nữ ở bên dưới đài
đều nhất loạt làm theo, trong nháy mắt cả đám đều khỏa thân như gà luộc.
“Quân
tổng, ngài sao vẫn không gia nhập với chúng tôi? Ngài còn nghi ngờ thần lực của
Mã Tổ Lạp đại nhân sao?” Người chủ trì nhìn vào mấy người Quân Tư Vũ – những vị
khách duy nhất không chịu cởϊ qυầи áo, sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Tôi
đang cởi, không phải đã cởi hết cúc áo đó sao.” Ác ma đại nhân sắc mặt không tốt
nói, sau đó liếc mắt nhìn Liêu Thần một cái. Liêu Thần nhún nhún vai nói, “Tiết
mục đặc biệt của xã hội thương lưu cái gì, không phải cũng giống như vào nhà tắm
thôi sao?”———-
Thẩm
Vụ ngược lại vô cùng sảng khoái. Vừa thấy mọi người đồng loạt thoát y, hắn liền
cảm thấy rất hứng thú. Có lẽ cả đám người này phải nhảy hết vào cái hồ bơi khả
ái kia mới cảm nhận được sự thư thái do làn nước mang lại. Do đó hắn cũng hai
ba cái liền cởi sạch quần áo, phơi cái mông trắng bóng lúc ẩn lúc hiện ra bênngoài.
Ác
ma đại nhân bây giờ phải giả vờ đang ‘chơi rất vui vẻ’, cho nên cũng không màng
liêm sỉ mà một hơi cởi sạch. Liêu Thần miệng há tới mức cằm sắp rơi thẳng xuống
đất, sau đó cũng đành phải làm một việc có thể xem như mất mặt nhất đối với một
thiên thần – thoát y.
Sau
đó, tất cả mọi người triệt để biến thành gà khỏa thân.
Lúc
này người chủ trì mời vừa lòng mà tiếp tục kế hoạch của bọn chúng. Gã kêu gọi mọi
người giơ cao hai tay, hướng về không trung lớn tiếng cầu nguyện ‘Mã Tổ Lạp, Mã
Tổ Lạp’ cái gì gì đó. Thẩm Vụ cũng điên cuồng lắc lư gào thét theo, trong miệng
toàn là ‘Mã Tổ Lạp’. Cả đám người rơi vào trạng thái điên cuồng vì bị thôi miêntập thể, bắt đầu chắp tay nhảy múa xoay vòng giữa thứ âm nhạc huyền bí.
“Quân
Tư Vũ, anh xác định chúng ta phải tiếp tục điên cuồng như vậy?” Liêu Thần giơ
hai tay, ở giữa đám người lẩm bẩm nói.
“Ách…
quả nhiên là một hoạt động to gan lớn mật dị thường… …” Quân Tư Vũ lặng lẽ nói.
Lúc
này mọi người bưng ra một thùng rượu nho lớn, bắt đầu liên tiếp hắt lên cơ thể
của nhau, sau đó lại điên cuồng mà uống. Có người uống đến thập phần cao hứng,
có đôi ôm ôm ấp ấp quấn quýt lấy nhau, lại có rất nhiều nhóm ba người điên cuồng
giao hợp. Ác ma đại nhân thấy thế liền hiểu rằng những người này đều đã phát cuồng
cả rồi. Thừa dịp bọn chúng đang trong cơn điên loạn, hắn kéo theo Liêu Thần lặng
lẽ khỏa thân mà chạy ra ngoài. Hai người nằm sấp trên bãi cỏ. Ác ma đại nhân tà
ác áp chế thân thể Liêu Thần, cười nói, “Nếu đây là một trong những nội dung của
hoạt động, chi bằng chúng ta cũng… …”
“Quân
Tư Vũ, chuyện này quá điên cuồng rồi!!” Liêu Thần từ chối vài câu, nhưng rốt cuộc
vẫn bị ác ma đại nhân một thân trần như nhộng đè lại.
Mà
Thẩm Vụ sau khi uống rượu nho xong liền phấn khích đầy mình lao xuống bể bơi,
thoải mái hưởng thụ làn nước ấm áp. Trong nước còn có hương thơm, những hương
thơm này men theo dòng nước thẩm thấu vào làn da của hắn, như vậy hắn cũng sẽ
trở nên thơm tho rồi. Một con ốc sên khổng lồ thơm ngát. ξ(´▽`)/ξ
Sau
ba giờ đồng hồ, tất cả đám người điên cuồng uống rượu đã hoàn toàn kiệt sức mà
ngổn ngang chật vật nằm trên bãi cỏ hoặc thành bể bơi, chỉ có ác ma đại nhân và
Liêu Thần còn đang chìm trong sung sướиɠ, ở phía sau bụi cây mà triệt để hy
sinh.
Màn
trời chiếu đất, sao sáng làm chăn, thế nhưng tâm tình tốt đẹp của ác ma đại
nhân và Liêu Thần trái lại không hề suy giảm.
“Hôm
nay …. đến… đây thôi?” Liêu Thần thanh âm khàn khàn nói.
“Mệt
sao? Tôi ôm cậu ngủ một giấc.” Ác ma đại nhân ôn nhu ôm lấy thắt lưng Liêu Thần,
để y dựa sát vào ngực mình.
“Ừ,
chúng ta cùng nghỉ thôi, ngủ một giấc đi.” Liêu Thần dường như thực sự mệt mỏi.
Ác
ma đại nhân vươn một tay ra, vung tay một cái, dùng
niệm lực(*) kéo lấy một kiện áo khoác ở cách đó không xa, phủ lên
thân thể Liêu Thần. Dù sao Liêu Thần cũng là một phàm nhân, cứ như thế mà ngủ sẽ
rất dễ bị cảm lạnh.
(*) Niệm lực: sức mạnh bằng
ý niệm.Sau
khi đắp áo cho Liêu Thần, ác ma đại nhân cũng khép mắt, ôm lấy người kia dự định
dỗ cho y ngủ một chút.
Nhưng
là, ác ma đại nhân trăm triệu lần không thể ngờ tới người ngủ trước lại chính
là bản thân mình. Giấc ngủ này, hắn cảm giác như mình chỉ là chợp mắt một lát,
nhưng thực ra hắn đã ngủ cả mấy tiếng đồng hồ. Đáng tiếc ác ma đại nhân không
đeo đồng hồ, cho nên không thể nắm bắt được sự sai biệt về thời gian lúc này.
Liêu
Thần từ phía sau bụi cây đứng dậy, tùy tiện nhặt lấy một bộ quần áo mặc vào.
Lúc này thanh âm không tình không nguyện của ốc sên đại thần cũng từ trong nước
truyền tới, “Rốt cuộc phải hành động rồi sao?”
“Đúng
vậy.” Thanh âm Liêu Thần bất chợt trở nên sắc bén lãnh đạm.
“Cứ
vứt tên thánh ma kia ở đó sao? Ngài không sợ trong lúc mất đi ý thức mà mê man
dưới ý niệm của ngài, hắn sẽ lộ ra nguyên hình, sau đó bị đám thiên sứ khủng bố
phát hiện sao?” Ốc sên đại thần phun ra một ngụm nước, nói.
“Ta
đều có dự tính.” Liêu Thần xỏ giầy, ngồi xổm xuống bên người ác ma đại nhân,
dùng tay đánh dấu lại tư thế và vị trí nằm ngủ của hắn, ghi nhớ kỹ càng, sau đó
mặc lại quần áo cho Quân Tư Vũ, cõng hắn lên lưng. Liêu Thần lúc thường nhìn
cao gầy mảnh khảnh cư nhiên lại có thể lực lớn đến thế. Nếu như Quân Tư Vũ bấtngờ tỉnh lại bắt gặp tình huống này, không biết sẽ có cảm tưởng ra sao.
“Ách,
đi đánh nhau còn muốn cõng thêm búp bê yêu dấu?” Thẩm Vụ chế giễu.
“Đánh
nhau? Ta đây không có hứng thú làm những việc lỗ mãng như vậy.” Liêu Thần một
tay xách Quân Tư Vũ lên ném về phía Thẩm Vụ, “Chăm sóc cho hắn, hắn sẽ giúp
chúng ta ra khỏi chỗ này một cách nhanh chóng và thuận lợi.”
Thẩm
Vụ đón lấy Quân Tư Vũ, cõng lên lưng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái. Đôi cánh đen khổng
lồ đã bị Quân Tư Vũ phong ấn bên trong thân thể mình từ từ duỗi ra, vừa vặn bao
bọc lấy cả ba người.
“Oa,
áo lông không tồi!” Thẩm Vụ kêu lên.
Liêu
Thần lập tức đi vào bên dưới cái cánh của Quân Tư Vũ. Ba người cơ hồ hoàn toàn
được đôi cánh đen bọc lấy, sau đó dần dần trở nên trong suốt rồi biến mất, tiến
nhập vào kẽ hở của không gian.
**************
Trong
không gian
Á thánh(*), cánh của
Thánh ma chính là một chiếc áo tàng hình bậc nhất. Ma lực trên đôi cánh khiến cho
Thẩm Vụ và Liêu Thần đồng loạt tàng hình, ngay cả khí tức cũng được che giấu
triệt để, cho dù là đi qua con đại xà canh ở lối vào không gian Á thánh cũng
hoàn toàn không bị phát hiện.
(*)
Á thánh: cấp bậc gần sát với
thánh, kém hơn Thánh một chút.Năm
đó cũng chính là dựa vào ma lực tinh diệu của đôi cánh này mà Vũ Uyên suýt chút
nữa đã thực hiện được kế hoạch ám toán Thần linh. Cũng kể từ đó, Liêu Thần biết
được ma lực kỳ diệu trên đôi cánh của người kia.
Tránh
được con cự xà gác cổng mà đi vào không gian Á thánh, Liêu Thần và Ốc sên đại
thần thành công tiến vào nơi mà lúc trước Quân Tư Vũ cùng với hai tên trung
khuyển dùng thang máy đi đến. Nơi này chính là mê cung mà nhóm người Quân Tư Vũ
đã diện kiến ‘Mã Tổ Lạp đại nhân’. Tuy rằng Liêu Thần chưa từng đến đây, thế
nhưng lần theo dấu vết
Thần hương(*)
trước đó y từng lén lút hạ trên người Quân Tư Vũ, bọn họ liền thuận lợi từ tầng
cao nhất của cao ốc Tuyền Mộng mà xuyên tới không gian này.
(*)
Thần hương: mùi hương của thần.Cảnh
quan nơi này không giống lắm so với lúc Quân Tư Vũ từng đến, chính là ở chỗ từ
khi ba người bọn họ đi vào, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết kia không biết
bắt nguồn từ nơi nào, nhưng khi chúng rơi xuống đôi cánh của Vũ Uyên thì lập tức
tan chảy, bốc hơi thành sương khói đỏ thẫm. Thẩm Vụ ngửi ngửi, kêu lên, “Là kịch
độc, những bông tuyết này đều có độc.”
“Đúng
là kịch độc, nhưng đôi cánh ‘Nghịch Phản Thường Lý’ của Thánh ma vẫn rất có
ích, chí ít những bông tuyết này không thể chạm tới chúng ta.” Liêu Thần nhìn
Quân Tư Vũ còn đang suy ngủ. Thánh ma đáng thương vẫn không hề hay biết mình đã
bị người nào đó mang ra làm dù mất rồi. Y nói, “Mã Tổ Lạp là thiên sứ có độc, bản
thân hắn có thể không ngừng tiến hóa, hiện tại không biết đã phát triển khủng bố
đến mức nào rồi. Những bông tuyết độc này chắc hẳn chỉ là thủ đoạn ban đầu của
hắn mà thôi, mọi chuyện đều phải cẩn trọng.”
“Chỉ
cần hắn không ném muối thì mọi chuyện đâu sẽ có đó thôi.” Ốc sên đại thần cũng
không sợ.
“Không
được lơ là.” Liêu Thần và Ốc sên đại thần vác theo ác ma đại nhân đi qua một
hành lang tuyết phủ. Theo lối này đi thẳng tới tảng đá trước nhà thờ, băng qua
cổng chính là có thể nhìn thấy thủy vực của Mã Tổ Lạp đại nhân.
Ngay
khi Liêu Thần định mở cánh cửa nhà thờ kia thì ác ma đại nhân trên lưng bất chợt
cất tiếng nói, ngữ điệu đã thế còn thập phần bình ổn, “Thần, tôi tăng lương cho
cậu!”
Liêu
Thần hoảng sợ, lỡ tay đẩy cửa quá mạnh một cái khiến cho đại môn ầm ầm đổ xuống,
văng về sau mấy chục thước — Ngay sau đó, y ý thức được Quân Tư Vũ căn bản
chưa từng mở mắt, hắn chính là đang nói mê!!!!
Bất
quá cũng bởi thế mà xui xẻo bại lộ hành tung mất rồi.