Chuyện kể rằng Quân Tư Vũ bị gã vệ sĩ kia đưa xuống đến lầu một liền thẳng tay ném hắn nằm lăn lóc trên đại sảnh, sau đó nghênh ngang rời đi. Mắt thấy đoàn thanh tra đã ra về, một đám viên chức giỏi hóng chuyện mới chạy tới, vây quanh người hiện được cấp trên tính nhiệm nhất – Quân Tư Vũ để tìm hiểu tin tức. Quân Tư Vũ một câu cũng không nói, lồm cồm ngồi vào xe lăn, đột nhiên [rắc] một tiếng, chiếc xe lăn đổ sập khiến cho hắn cũng ngã lăn xuống theo chiếc xe. Thì ra hàng second-hand giá ba trăm đồng cũng chẳng chịu nổi sự chà đạp của Đằng Nguyên, toi rồi.
“Tổ trưởng, anh có sao không?” Mấy người trong tổ hậu cần vội vàng chạy tới đỡ Quân Tư Vũ dậy, dìu hắn ngồi xuống ghế. Quân Tư Vũ nói, “Phiền mọi người nhờ ai đó đưa tôi về được không?”
“Sếp, để em.” Tiểu Trương hăng hái xung phong cõng ác ma đại nhân lên, những người khác thì chạy ra cửa bắt xe. Vất vả lắm mới có một chiếc taxi đỗ lại, lái xe có chút lo lắng hỏi, “Anh ta bị làm sao vậy? Chắc không phải là bệnh cấp tính chứ?”
“Không phải, không phải, là bị trặc chân thôi, giờ đưa anh ấy về nghỉ ngơi.” Tiểu Trương vội vàng giải thích, không dám nói là ác ma đại nhân bị liệt. Mấy gã lái xe sợ nhất là gặp phải trường hợp mắc chứng đại tiểu tiện không khống chế, thà không bắt khách còn hơn.
Ngồi vào xe, Tiểu Trương quan tâm hỏi ác ma đại nhân, “Tổ trưởng, xe lăn của anh hỏng rồi, sau này đi làm thế nào đây?”
“Ở nhà vẫn còn một đôi nạng gỗ.” Quân Tư Vũ nói.
“Tổ trưởng à, anh chống nạng đi có được không đó?” Tiểu Trương hỏi.
“Không thành vấn đề.” Quân Tư Vũ vừa nói vừa đưa địa chỉ cho lái xe, Tiểu Trương nhìn qua liền không nén nổi tò mò, “Tổ trưởng, sao địa chỉ nhà anh bây giờ khác với hồi trước a?”
“Tôi chuyển nhà.” Quân Tư Vũ tỉnh bơ đáp lời.
Tiểu Trương tốt bụng đưa hắn về tới chung cư, còn dìu lên tận nhà, đến lúc đó mới phát hiện người ra mở cửa chính là em gái tổng giám đốc —– Liêu Xuyến Xuyến.
“Tổ trưởng, hình như đây là nhà của Liêu tổng a!” Tiểu Trương kinh ngạc vô cùng.
“Đúng vậy, anh Quân hiện giờ đang
chung sống
với anh hai em đó nha!” Liêu Xuyến Xuyến cố ý nói thật mập mờ. Tiểu Trương không dám hỏi nhiều, mang theo một bụng đầy nghi vấn cùng suy diễn ra về.
***********************************************
Đã hơn 7 giờ tối, Liêu Thần vẫn chưa về, Liêu Xuyến Xuyến nhận được điện thoại của y, ngữ khí nghe vẫn tỉnh táo minh mẫn, dặn dò Liêu Xuyến Xuyến cẩn thận. Y nói trong ngăn tủ cuối cùng ở đầu giường có giấu sổ tiết kiệm, đại khái có hơn mười vạn gửi ngân hàng, bảo Liêu Xuyến Xuyến ngày mai mang hết sổ tiết kiệm cùng thẻ tín dụng rời khỏi nơi này, tới ở nhờ nhà người thân tại thành phố C.
Liêu Xuyến Xuyến có dự cảm không tốt, vội vã hỏi thăm tình hình, thế nhưng Liêu Thần đã gác máy, chỉ còn nghe thấy từng tiếng [tút tút] vang dài trong điện thoại.
“Anh hai rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy!” Liêu Xuyến Xuyến quay sang hỏi Quân Tư Vũ, trên mặt tràn đầy lo lắng.
“Thật ra anh của nhóc …” Ác ma đại nhân đem hết mọi chuyện vừa xảy ra kể lại cho con bé.
Liêu Xuyến Xuyến nghe xong giống như bị sét đánh ngang tai, không thể tưởng tượng được chuyện như vậy lại có thể xảy ra!!! Cứ nghĩ mấy tình huống này chỉ xuất hiện trong đam mỹ tiểu thuyết, không ngờ giờ diễn ra rành rành trước mắt luôn nè!! Lại càng khó tin hơn chính là, anh hai bình thường nhìn qua luôn có vẻ tinh anh lạnh lùng, vậy mà lại sắm vai tiểu thụ bị ngược đãi mới ghê a!!
“Ác ma đại nhân! Gã Đằng Nguyên nhất định sẽ hành hạ tra tấn anh hai! Vừa rồi anh hai nói chuyện giống như muốn đi tìm cái chết vậy! Cầu ngài cứu anh ấy đi!” Liêu Xuyến Xuyến quỳ rạp xuống trước xe lăn của ác ma đại nhân.
“Muốn cứu hắn cũng được, nhưng nhóc con ngươi quên rồi sao, cùng ác ma giao dịch sẽ phải trả một cái giá rất lớn, Liêu Xuyến Xuyến, ngươi thật sự đã chuẩn bị tinh thần?” Ác ma đại nhân cho đến bây giờ vẫn duy trì vẻ mặt bình thản.
“Ta có thể đánh đổi hết thảy! Cái gì cũng được! Kể cả là tính mạng của ta! Ngài mau lấy đi! Chỉ cần đi cứu anh hai!” Liêu Xuyến Xuyến quỳ trên mặt đất, ôm lấy ống quần Quân Tư Vũ, khóc ròng van xin.
“Điều kiện của ta chính là … thu hồi lại ma lực của ngươi, hơn nữa sau này không được bám theo ta đòi xin mấy thứ năng lực như vậy nữa!” Ác ma đại nhân mỉm cười, với hắn dùng mạng người để trao đổi cũng chỉ rẻ mạt vậy thôi.
“Được được được! Ta hứa sẽ không bao giờ nói chuyện đó nữa! Cầu xin ngài! Cầu xin ngài!” Liêu Xuyến Xuyến vẫn quỳ rạp trên mặt đất, giờ phút này con bé mới nhận ra, ác ma đại nhân thật sự rất khủng bố! Thì ra trong lòng hắn, mấy vụ liên quan đến mạng người cũng chẳng khác nào chuyện phiếm qua ngày.
“Được rồi, vừa vặn đến buổi tối, sẽ không làm người ta chú ý!” Ác ma đại nhân cuối cùng cũng đứng dậy bước ra khỏi xe lăn.
“Dẫn ta cùng đi! Ta muốn nhìn xem tên hỗn đản dám khi dễ anh hai ta sẽ bị dập tơi tả thế nào!” Liêu Xuyến Xuyến đầy căm phẫn nói.
“Tùy ngươi.” Ác ma đại nhân lạnh lùng nói. Sau đó hắn liền mặc áo khoác dài, đội mũ, mang khẩu trang, Liêu Xuyến Xuyến cũng nghe theo lời hắn mà ăn mặc kín mít, thiếu điều đeo thêm kính đen nếu không phải bên ngoài trời đã tối mịt.
Dưới sự dẫn dắt của ác ma đại nhân, kế hoạch giải cứu Liêu Thần bắt đầu!!!
****************************************************
Bảy rưỡi tối, ác ma đại nhân cùng Liêu Xuyến Xuyến an tọa trên tuyến xe bus số 2.
Liêu Xuyến Xuyến khẩn trương cởϊ áσ mưa, ngồi ở ghế đằng sau ôm theo đôi nạng gỗ của ác ma đại nhân, cắn răng nói, “Ác ma đại nhân, chúng ta ngồi xe bus làm gì! Sao không bay luôn cho nhanh!”
“Ta muốn đến nơi này một chút.” Ác ma đại nhân dán mắt vào tờ báo, vừa đọc vừa nói.
“Còn đi đâu nữa? Anh hai không phải là tới quán bar Đễ Vương rồi sao?”
“Đi lấy xe điện của ta!” Câu trả lời của ác ma đại nhân làm Liêu Xuyến Xuyến muốn ngã rạp ra luôn.
Tám giờ tối, ác ma đại nhân đem xe điện ba bánh ra khỏi bãi gửi xe, Liêu Xuyến Xuyến ngồi ghế đằng sau, vẫn ôm khư khư bộ nạng gỗ, cùng ác ma đại nhân phóng như bay trên quốc lộ.
Con bé đột nhiên nổi lên cảm giác giống như tráng sĩ anh hùng sắp liều chết xông vào sào huyệt của địch, mặc dù cả hai đang cưỡi xe điện mà đi, kích động trong lòng vẫn là khó nén nổi.
“Có cần gọi bọn Ngải Địch và Lục Y đến giúp không?” Cứ nghĩ đến đối phương là một tay tài phiệt trong giới tài chính, nhất định thế lực rất lớn, theo ngôn ngữ cổ trang chính là cao thủ dưới trướng nhiều như mây.
“Không cần hai tên phế vật kia.” Vừa ra khỏi nội thành, ác ma đại nhân liền nhấn ga tăng tốc, phóng còn nhanh hơn tốc độ hạn định của xe điện, vượt luôn mấy cái đèn đỏ.
Chín giờ tối, ác ma đại nhân dẫn theo Liêu Xuyến Xuyến tới trước cửa quán bar Đế Vương.
Tiến vào đại sảnh xa hoa đèn đuốc sang trưng ở lầu một, cô nàng tiếp viên xinh đẹp nhiệt tình đi tới, hỏi hai người có cần phục vụ gì không. Ác ma đại nhân nói, “Tôi có đặt chỗ trước rồi.” Nói xong liền móc từ túi áo lấy ra CMND cùng thẻ tín dụng, tiến về phía quầy tiếp tân.
Trong lúc đó, Liêu Thần đã ở trong thang máy, đi lên phòng VIP trên tầng cao nhất.
Ác ma đại nhân không nhanh không chậm kéo Liêu Xuyến Xuyến đi theo sự chỉ dẫn của tiếp tân vào phòng đã đặt từ trước đó, đến khi xác định bên ngoài không còn ai, hắn mới tuyên bố kế hoạch cứu viện toàn diện triển khai!!!
————————————
Từ trong phòng VIP ở trên tầng cao nhất có thể nhìn ra bể bơi bên ngoài cùng khu vườn nho nhỏ được cắt tỉa kĩ lưỡng, cửa sổ bằng thủy tinh cực lớn phản chiếu lại lớp màng sáng rung động từ mặt bể bơi, cùng với những ngọn đèn hình thù kì lạ điểm xuyết ánh sáng khiến cho khung cảnh càng thêm rực rỡ, mang hơi hướm phong cách Châu Âu rộng rãi xa hoa.
Căn phòng này, dù khiêm tốn nhận xét cũng có thể xếp vào hàng một trong những khách phòng xa xỉ nhất thế giới.
Một đêm ở đây có khi tốn tới hàng vạn đồng, không hổ danh [tòa kim ốc] dành cho giới thượng lưu vung tiền như rác.
Đằng Nguyên Tông Giới – kẻ được xưng là thái tử trong thế giới ngầm Nhật Bản, lúc này đang khoác hờ bộ đồ ngủ thuần trắng, những đường cong kiện mỹ như ẩn như hiện dưới lớp vải bông mềm mại. Gã nằm dài trên ghế dựa bên thành bể bơi, chậm rãi nhấm nháp hương vị rượu nho thượng hạng của Pháp từ thế kỷ 18, thảnh thơi chờ [con mồi] tới.
Liêu Thần, tuyệt đối sẽ không không có chuyện để cậu rời đi, cậu là của ta.
Khẽ vươn lưỡi liếʍ đi giọt rượu còn vương bên khóe miệng, Đằng Nguyên lộ ra nụ cười quỷ dị mê người, tựa như dã thú đang chuẩn bị đi săn.
Bên dưới áo ngủ của gã, cái gì cũng không mặc.
Lúc sau, một gã bảo tiêu tiến tới báo tin, Liêu Thần đã tới.
“Dẫn vào đi!” Đằng Nguyên đem chén rượu đặt lên bàn, hai tay đưa tới trước ngực, hít một hơi thật sâu, chờ đợi thời khắc tuyệt vời sắp đến.
Thời khắc của sự hưởng thụ.
Nhưng đối với Liêu Thần mà nói, đây chính là lúc y phải giải quyết dứt điểm mọi việc.
Y đã không còn đường lui.
Muốn vào được căn phòng này phải trải qua mấy vòng kiểm soát bên ngoài. Tính mệnh của Đằng Nguyên rất đáng giá, không chỉ đối với thế lực ngầm Nhật Bản mà còn là với cả giới lãnh đạo tài chính trên toàn thế giới, bởi vậy bên cạnh gã luôn có một đám bảo tiêu thân thủ hơn người, còn có vệ sĩ ngầm được gia tộc huấn luyện, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Chính vì thế nên trưa nay, Liêu Thần đã không tiếc bản thân mà cắt đi một mảng tóc, dùng tóc giả che lại, bên dưới lén giấu theo lưỡi dao mỏng dính.
Nhờ vào cách này, y thuận lợi qua mắt đám bảo tiêu, bị dẫn tới trước mặt Đằng Nguyên.
Đằng Nguyên giống như tướng quân thắng trận, nhìn thấy Liêu Thần bị dẫn tới liền cao hứng vỗ tay hai cái, gã bảo tiêu từ đằng sau khiêng tới một chiếc rương nhỏ được trạm khắc tinh xảo, mở ra bên trong là những dụng cụ tra tấn nạm đầy vàng bạc và đá quý. Chỉ riêng đám đồ chơi SM đó thôi đã đáng giá cả vạn đồng rồi.
“Thần, đêm nay hai chúng ta phải ‘chơi’ trò gì đó để chúc mừng cuộc hội ngộ này mới được.” Đằng Nguyên đắc ý cười nói, tiếng cười ha hả vang khắp sân phòng.
“Tôi muốn anh đầu tiên phải cam đoan đảm bảo an toàn cho em gái tôi.” Liêu Thần nói, mặt vô biểu tình.
“Yên tâm, Đằng Nguyên Tông Giới ta đã nói tuyệt sẽ không nuốt lời.” Đằng Nguyên ngồi bắt chéo hai chân, nheo mắt nhìn y, “Bây giờ nghe lời ta, cởi bỏ quần áo, giống như trước kia chúng ta đã từng làm! Khi đó trông cậu cũng thật hưng phấn ……”
“Đừng nói nữa!!!” Liêu Thần run run môi, mặt mũi xanh mét.
Hết chương 24