Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ác Ma Cũng Đi Làm

Chương 110: Va chạm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****

Trên

bầu trời tối tăm vô tận, mặt trăng dưới sự va đập của hai luồng sức mạnh khổng

lồ mà hoàn toàn vỡ nát giữa vũ trụ bao la. Nền trời một mảnh hỗn độn, ở trung

tâm của xoáy ốc là kết cục sau cùng của trận chiến. Hai thanh thần kiếm đồng thời

đâm xuyên qua thân thể đối phương, Tái Mễ Nhĩ và Vũ Uyên rốt cuộc cứ như thế mà

áp sát vào nhau!

Trên

ngực Vũ Uyên cắm sâu thanh Bối bạn chi kiếm của Tái Mễ Nhĩ, mà

Lục dực kiếm

(*) trong tay hắn cũng đâm

thẳng vào bụng tên kia. Tái Mễ Nhĩ trợn tròn mắt nhìn hắn, bất ngờ tà ác cười cợt,

“Ngươi tự tìm chết rồi!”

(*) Lục dực

kiếm: Kiếm hình thành từ sáu chiếc cánh.


Theo

tiếng nói dần dần tan biến của gã, Lục dực kiếm trong tay ác ma đại nhân cũng

liền hóa thành vô số cọng lông vũ, từng chiếc từng chiếc mãnh liệt phóng vào

không gian rồi dần dần tiêu thất. Ma nguyên ngưng kết cuối cùng của Vũ Uyên rốt

cuộc triệt để tiêu tan.

“Ha

ha ha ha ha ha!!” Tái Mễ Nhĩ cười lớn, nhìn xuống vết thương đang từ từ khép miệng

trên vùng bụng của mình và dòng máu đỏ tươi không ngừng tuôn chảy nơi ngực Vũ

Uyên. Trong nháy mắt, đôi con ngươi lam sắc của ác ma đại nhân bỗng trở nên ảm

đạm mịt mờ. Ma nguyên cạn đến mức hầu như không còn khiến cho hắn rơi vào trạng

thái của người sắp chết.

Nhất

đại Thanh ma cuối cùng cũng khó thoát khỏi số kiếp bỏ mạng nơi chiến trường. Dốc

hết hơi tàn, Vũ Uyên vung tay, đột ngột nắm chặt bả vai Tái Mễ Nhĩ kiên quyết

không buông, khiến cho Bối kiếm đâm vào cơ thể mỗi lúc một sâu, để thân thể của

Tái Mễ Nhĩ và hắn cơ hồ nhập vào làm một. Có lẽ là nhờ sức mạnh của những chấp

niệm cuối cùng mà khí lực của Vũ Uyên đột nhiên cực kỳ mạnh mẽ, làm cho đối

phương không thể vùng vẫy giãy giụa thoát ra!

“Ngu

xuẩn!! Chỉ bằng chút Ma nguyên còn sót lại của ngươi mà muốn đồng quy vu tận với

ta sao!!!” Tái Mễ Nhĩ tránh không được, chỉ có thể lớn tiếng thét gào.

**************

“Chết

đi! Thiên thần đại nhân! Mối thù bị ngươi giam giữ cả ngàn năm cuối cùng có thể

báo rồi!” Ô Lị Khoa Nhĩ điều khiển những bụi dây gai chứa đầy độc tố quấn chặt

lấy Liêu Thần. Mà Liêu Thần từ khi biết tin Vũ Uyên chết đã hoàn toàn mất hết

hi vọng, giống như một con rối với ánh mắt mơ hồ, toàn thân không hề nhúcnhích.

Ô Lị

Khoa Nhĩ cầm trong tay thanh Kim cúc kiếm, khua múa ngay trên cổ Liêu Thần, “Ta

trước tiên nên cắt phần nào xuống đây? Hay là trực tiếp chặt đầu ngươi làm lễ vật

dâng tặng Tái Mễ Nhĩ đại nhân?”

Hắn

dùng ngón tay đeo găng ren đen mà vuốt nhẹ gò má Liêu Thần, đồng thời thè cái đầu

lưỡi dài thườn thượt đang dần dần biến đổi thành một con quái

trùng

(*) miệng đầy răng độc, áp sát tới

mặt Liêu Thần.

(*) Trùng:

con sâu con giun ~~


“Ô Lị

Khoa Nhĩ!” Một tiếng hét lạnh lẽo đột ngột vang lên từ sau lưng khiến cho Ô Lị

Khoa Nhĩ giật mình. Hắn không nghĩ tới ở bên trong không gian hắc ám này vẫn

còn có người thứ ba tồn tại. Ngay thời điểm hắn xoay người nhìn lại cũng là lúc

một đạo hàn quang mạnh mẽ giáng xuống, chặt đứt ngay cái lưỡi dị dạng của hắn.Máu huyết phun trào, Ô Lị Khoa Nhĩ đau đớn che miệng. Giữa cơn đau nhức cùng phẫn

nộ, hắn mới nhìn rõ kẽ vung kiếm cắt đứt lưỡi mình cư nhiên chính là Tát Lạp

Phù vẫn ẩn náu ở nhân gian.

Tát Lạp

Phù cầm trong tay Hoàng kim trường kiếm, thân mặc Thiên sứ chiến giáp, uy phong

lẫm liệt, hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh ôn hòa nhã nhặn lúc bình thường, hóa

thân thành một chiến binh hùng mạnh đứng chắn trước mặt Thiên thần.

“Loại

tà ma thấp kém dơ bẩn như ngươi không cần để Thần chủ phải bẩn tay!” Tát Lạp

Phù lại bổ xuống một kiếm cắt đứt những bụi gai đang trói buộc Liêu Thần. Liêu

Thần rơi ngã xuống mặt đất, khắp người y phát ra ánh sáng rực rỡ chói lòa. Những

tia sáng này ngưng kết lại, hóa thành một cột hào quang đâm thẳng lên trời!

Giữa

vũ trụ tối tăm hỗn độn, Tái Mễ Nhĩ – kẻ hiện đang bị trói buộc chặt chẽ bởi Vũ

Uyên – trừng lớn con mắt nhìn theo từng bước xâm nhập vào không gian của cột

sáng vĩ đại đến từ địa cầu.

“Tái

Mễ Nhĩ, ngươi thực sự là vô địch sao?” Ác ma đại nhân trước lúc kiệt sức cư

nhiên cười khẽ bên tai gã thủ lĩnh Thiên sứ.

“Ta sớm

đã có được năng lực

sáng thế

(*) của

chính mình rồi!!! Ngươi là một tên ngu xuẩn!!! Ta hiện tại sẽ xé ngươi thành từng

mảnh nhỏ!!!” Tà quang mãnh liệt bao bọc khắp thân thể Tái Mễ Nhĩ. Không ngờ

chính lúc này, phía trên bầu trời lại đột nhiên xuất hiện một cái bóng khổng lồ.

Tái Mễ Nhĩ ngẩng đầu, biểu tình trên mặt bất ngờ trở nên vô cùng hoảng hốt!!!

(*) Sáng thế:

sáng tạo thế giới.


Hiện

tại, nếu tất cả cư dân trên mặt đất nhìn lên bầu trời, bọn họ sẽ có thể chứng

kiến một cảnh tượng tráng lệ nhất từ trước đến nay!

Cái

gì gọi là Thiên đàng?

Cái

gì gọi là Địa ngục?

Cảnh

giới vẫn luôn tồn tại trong ảo tưởng của nhân loại mấy ngàn năm nay, giờ phút

này thật sự phơi bày! Điều này đại biểu cho điều gì?

Song

giới

hòa hợp

(*), một chương rực rỡ

nhất trong cuộc chiến giữa các vị thần sắp sửa mở ra!!

(*) Song giới

hòa hợp: Thiên giới (đại diện cho Thiên đàng) và Ma giới (đại diện cho địa

ngục) hòa làm một.


Chỉ

thấy

hai khối cầu Thiên giới và Ma giới

(*) từ vết nứt không gian chầm chậm trôi ra, cùng lúc áp sát địa cầu. Mà ở khắp

các nơi trên mặt đất cũng có thể nhìn thấy cảnh quan đang trải rộng bao la của

Ma giới và Thiên giới ngày một tới gần. Những dãy núi đá bạt ngàn nơi Ma giới, những

cung điện lửng lơ tráng lệ ngập trời của Thiên giới xa xa chồng chéo đan cài

vào nhau tựa như những ảo ảnh mơ hồ, tất cả lần lượt kéo đến!

(*) Hai khối

cầu Thiên giới và Ma giới: khối cầu đại biểu cho 1 hành tinh (giống như

địa cầu vậy), đại khái là cụ thể hóa hai nơi này.


Song

giới dần dần tiến lại gần nhau, giao điểm thế nhưng chính là ở chỗ của Tái Mễ

Nhĩ. Tái Mễ Nhĩ đầu tiên cảm thấy kinh hãi không hiểu vì sao. Đến tột cùng là

chuyện gì đang diễn ra?!!! Chẳng lẽ hết thảy đã không còn ở trong tầm kiểm soát

của gã nữa? Như thế nào lại nảy sinh biến cố lớn như vậy? Vì sao Ma giới và

Thiên giới đột ngột kéo lại gần đây?!!

“Sắp

va chạm rồi!!!!!!!! Bệ hạ!!!!!!!!!!!”

Tinh

kiến sư


(*) thở hồng hộc chạy về phía Ma hoàng đang yên vị trên ngai vàng mà

báo cáo.

(*) Tinh kiến

sư: Người chuyên quan sát tinh tượng.


Trên

đài quan sát của hoàng cung Ma giới, rất nhiều quý tộc Ma giới kinh hãi mà quỳ

rạp trên mặt đất chờ đợi mệnh lệnh của Ma hoàng. Toàn bộ Ma giới bị kéo ra khỏi

không gian ban đầu, chỉ trong chốc lát sẽ va chạm với Thiên giới, như thế này

có khác gì giây phút diệt vong đang sắp đến gần!!

Ma

hoàng lãnh tĩnh giơ tay, cao giọng nói, “Không cần hoang mang!! Đây là chủ ý của

Ma thần!!! Cứ đợi xem kết quả!!!!”

“Ma

thần?! Ma thần!! Là vị thần đã sáng lập ra Ma giới?!” Đám quý tộc sôi nổi bàn

luận. Vị Ma thần chỉ xuất hiện trong tín ngưỡng và niềm tin kia thực sự sẽ phù

hộ cho Ma giới sao?!!!

“Tất

cả cứ giao cho Ma thần quyết định đi!” Ma hoàng biểu tình nghiêm túc, thế nhưng

ngón tay lại gắt gao nắm chặt quyền trượng của mình. Vũ Uyên, ý chí của Ma giới,

Ma giới chi thần, ngươi muốn đưa Ma giới đến nơi nào? Ngươi sẽ mang lại tương

lai gì cho hàng vạn con dân Ma giới đây?!!!



Mà giữa

vũ trụ, kẽ hở giữa song giới càng ngày càng nhỏ lại. Thiên giới va Ma giới sắp

va chạm rồi!!

Tái Mễ

Nhĩ bị Vũ Uyên vây khốn ở trung tâm kẽ hở, không thể dịch chuyển. Đúng lúc này,

hắc vũ và bạch vũ nhẹ nhàng phiêu lãng giữa không gian, chỉ thấy sáu cánh của

Ma thần và sáu cánh của Thiên thần đồng thời buông xuống. Thiên thần đại nhân

tóc trắng mắt vàng, Ma thần tóc đen con ngươi ám sắc, hai người ấy hòa trộn vào

nhau, hình thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.

“Tái

Mễ Nhĩ, giam cầm ngươi nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tự hỏi làm sao có thể tuyệt

diệt được một kẻ tự xưng bất tử như ngươi.” Thiên thần cầm Thần chi quyền trượng

chỉ vào Tái Mễ Nhĩ, “Hôm nay rốt cuộc có thể tìm được đáp án rồi!”

“Các

ngươi là hai tên khốn nham hiểm độc ác!!!” Tái Mễ Nhĩ gầm lên, “Nguyên lai các

ngươi vẫn luôn diễn kịch để ta lơ là cảnh giác!!”

“Không

phải. Ngay tại thờ khắc mấu chốn ta kéo song giới ra, nếu như ngươi phát hiện bất

thường, nhất định sẽ nhắm vào địa cầu mà hành động, như thế sẽ hại ta mất công

sáng tạo thế giới một lần nữa, phiền phức lắm.” Thiên thần phúc hắc cười cười,

ngay sau đó nhìn sang Ma thần đại nhân, ý vị thâm trường nói, “Nhờ kế hoạch lúc

xưa của ngươi, Ma thần đã sớm đồng hóa với Ma giới. Hắn cũng là vị thần sáng lập

ra Ma giới, có lẽ nào lại đơn giản như ngươi tưởng tượng! Ngươi cho rằng thanh

kiếm từ tàn cốt trong tay kia thực sự có thể sánh bằng những thứ vĩnh hằng chân

chính sao? Những kẻ ngươi đã từng tiêu diệt chẳng qua chỉ là thế thân do một

tay Ma thần sáng tạo ra mà thôi.”

Ma thần

thanh âm trầm thấp nói, “Ta và Thiên thần hợp sức kéo song giới ra khỏi không

gian vốn có, khi chúng va chạm vào nhau cũng là thời khắc quyết định bản án tử

hình cho ngươi!”

Dứt lời,

song thần liếc mắt nhìn nhau ra hiệu rồi đồng loạt xòe lòng bàn tay, một quang

một ám vỗ mạnh vào nhau. Trong phút chốc, Thiên giới và Ma giới không ngừng dịch

chuyển, cuối cùng gắt kết hòa hợp lại thành một thể!!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »