🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ác Ma Cưng Chiều Vợ YêuChương 5: Thanh xuân tàn nhẫnNguyệt Nhi từng bước tiến lại gần anh hơn "Hà Thiên Hạo tôi cho anh nói lại lần nữa"
Môi anh hơi nhếch lên "tôi nói tôi đã có người khác rồi"
Gia Dương định tiến tới đánh cho anh thêm một cái nữa thì bị Gia Thành ngăn lại. Anh tức giận đến mức gân xanh đều nổi lên hết " Mày có biết mày khiến cô ấy đau lòng hơn 4 năm rồi không. Tao nói cho mày biết Nguyệt Nhi sinh ra là để yêu thương chứ không phải để mày làm đau cô ấy. Tao cảnh cáo mày đừng để cho Nguyệt Nhi phải khóc vì mày thêm lần nào nữa nếu không thì tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu"
Anh thở dài rồi từng bước đi đến chỗ hắn "Mày không tha cho tao, vậy mày định làm gì tao?"
*Bốp*
Một cú đấm vào mặt hắn khiến hắn ngã ra phía sau. Anh chỉ tay vào mặt hắn "Tao cũng nói cho mày biết. Trên đời này mày chẳng có thứ gì hơn tao cả. Tiền tài, chức vị, phụ nữ mày đều không bằng tao. Chắc mày cũng biết tính tao, một khi Hà Thiên Hạo này chơi chán thì sẽ quăng đi, đợi tới khi nào tao chơi chán thì tao sẽ cho mày. Nhưng tao cũng thật không ngờ mày lại thích đồ cũ của tao"
*Chát*
Một cái tác được gián thẳng vào mặt anh. Phải cô chịu đựng đủ rồi, anh nói cô là đồ cũ. Anh nói anh muốn đem cô cho người khác, anh rõ ràng không phải Hạo Hạo của cô, mà anh là một thằng khốn
Nước mắt cô cứ thế rơi ra, rơi ra rất nhiều "Anh có biết tôi dành cả thanh xuân của mình để đợi anh quay trở về. Nhưng cuối cùng tôi nhận được thứ gì từ anh hả. Thứ anh cho tôi sau 4 năm gặp lại đó chính là một thời thanh xuân tàn nhẫn. Tôi yêu anh nhiều như vậy mà Hạo Hạo, anh có còn trái tim không. Hay anh không phải là chồng tôi, nói đi rốt cuộc anh là ai?" Cô thật không thể tin Hạo Hạo có thể thốt ra những lới nói nhẫn tâm đó với cô. Vì anh rất yêu cô đơn giản là vậy
Nước mắt anh cũng vậy mà rơi " Em nói tôi tàn nhẫn. Vậy còn em thì sao, chẵng phải suốt 4 năm qua em cùng bạn thân tôi chơi đùa hay sao. Cả công ty của tôi em đều giao cho nó, báo chí đăng rất nhiều về em và nó. Tôi còn nghe nói em và nó sắp đính hôn với nhau. Tôi đã nhớ ra hết tất cả vào 1 năm trước rồi. Lúc đó em có biết điều tôi muốn nhất là gì không. Đó là tôi có thể trở về gặp em, gặp người phụ nữ tôi luôn cất giữ trong lòng mình"
Sự tức giận của cô giờ đây chỉ còn sự đau lòng sót thương nhớ nhung " Vậy tại sao anh lại không quay về tìm em chứ?" Phải rồi anh nói anh muốn về bên cô sao. Nhưng sao anh lại không trở về sớm hơn mà còn phải để cô đợi hơn 1 năm nữa rồi mới trở về. Cô muốn biết anh yêu cô cỡ nào
Anh nói tiếp "Tôi vì em mà trở về. Nhưng tôi lại nghe được tin em đem toàn bộ công ty của tôi giao lại cho Gia Dương, em có biết lúc đó tôi cảm thấy mình như suy sụp hoàn toàn không hả. Tôi cảm thấy rất có lỗi với em vì đã quên em, nhưng thật ra người có lỗi nhiều hơn phải là em chứ không phải tôi"
"Đó là bởi vì em không thể nào không đem công ty giao lại cho Gia Dương. Các cổ đông trong công ty đều nói ngoại trừ cổ phần của anh trong công ty ra thì cổ phần của Gia Dương là lớn nhất. Họ nói anh đã chết, còn em chỉ là một người phụ nữ nên không thể nào tiếp quản cái ghế chủ tịch đó. Lúc đó em không biết phải làm gì để giữ lại cái ghế chủ tịch đó cho anh nên em mới ngậm đắng nuốt cay để giao lại cho Gia Dương. Anh có biết em yêu anh đến mức đã tự tử vì anh không. Nhưng khi gặp lại anh em nghĩ em thật may mắn vì đã không chết. Cho đến khi anh nói anh có người phụ nữ khác thì em ước gì mình có thể chết sau lần tự tử đó để không phải gặp anh trong tình trạng như bây giờ hic....huhu...."
Cô đi đến nắm lấy tay anh "Anh có thể nào trả lại Hạo Hạo trước kia cho em không anh. Anh có thể yêu em như trước kia không. Tại sao anh lại nói......"
Lời của cô còn chưa nói xong đã bị một nụ hôn cuồng bạo của anh chiếm lấy lời nói của cô. Mọi người đều đứng hình bởi hành động của anh. Anh lưu luyến buông môi cô ra "Không cần nói nữa. Anh yêu em, anh vẫn luôn yêu em như trước mà"
Nước mắt cô càng tuôn ra nhiều hơn khi nghe anh nói như vậy. Cô ôm chằm lấy anh, ôm anh thât chặt. Có lẽ bây giờ cô không còn ngại ngùng như trước kia khi ôm anh trước mặt mọi người nữa rồi. Vì sức chiếm hữu của cô bây giờ rất lớn, cô muốn nói cho tất cả phụ nữ trên đời này biết rằng. Hà Thiên Hạo anh chính là người đàn ông của cô. Đừng ai mơ mộng muốn dành lấy người đàn ông của cô
Anh nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Vì anh vẫn luôn là người chiến thắng. Cô là của anh, cũng đừng có ai muốn cướp cô từ tay anh. Còn hắn đau lòng vì biết hắn đã thua rồi, cho dù anh có làm tổn thương cô như thế nào đi nữa thì cô vẫn luôn yêu anh. Cô chẵng thể dành một chút tình cảm nào cho hắn
*Hết Chương 5*-Còn tiếp-=> Chương 6: Lâm Tuyết Như