Edit : Phương Thiên Vũ
Yết hầu Tư Minh Dạ căng thẳng, đưa tay ấn một cái nút thì trong xe xuất hiện một cửa sổ cách ly, che tầm mắt phía trước của lái xe cùng Lãnh Nguyệt Tâm, anh ôm cô hí mắt nói,“Bé cưng, còn muốn nữa không ?”
Tiểu bạch thỏ không biết mà hung hăng gật đầu, lại sáp lại gần nhau, môi lưỡi quấn lấy, càng hôn càng sâu, xe sớm ngừng lại nhưng hai người trong xe hoàn toàn không có chú ý tới.
“Ân…” Tiếng rên nũng nịu vang lên, Tư Minh Dạ rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhìn Hạ Duy Y hai mắt mê ly, cánh môi bị sưng, yết hầu lại sôi lên, nặng nề mà thở dốc một hơi mới phát hiện tay anh không biết từ khi nào đã đưa vào bên trong quần áo của Hạ Duy Y, lòng bàn tay cảm giác được da thịt mềm mại, xúc cảm mềm mại kia làm cho anh một cử động cũng không dám, nhưng tiểu bạch thỏ không biết lại vô cùng bất mãn mà lắc lắc thân mình cọ xát ở trên người anh.
“Ngô… Dạ… Sờ sờ…” Hạ Duy Y không ngừng mà cọ ở trên người anh, cô chỉ biết là tay anh vuốt ở trên người cô cảm giác rất thoải mái, đối với sự dừng lại đột ngột của anh có chút bất mãn.
Tư Minh Dạ hít vào một hơi, trong lòng thấp nguyền rủa, đáng chết ! Cô bây giờ là muốn anh liền ăn cô sao ? Cư nhiên một chút ý thức nguy cơ cũng không có !
“Dạ…” Hạ Duy Y nhìn vẻ mặt khó coi của anh, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, ủy khuất móm miệng.
Tư Minh Dạ ôm chặt cô, trong lòng rất bất đắc dĩ,“Ngoan, không có việc gì, đừng lộn xộn !” Như vậy không được, nhất định phải tìm một cơ hội đem cô ăn !
“Nga…” Hạ Duy Y bĩu môi lên tiếng, nhưng hiển nhiên vẫn có chút bất mãn.
Thật lâu sau, Tư Minh Dạ mới đưa tay nhặt Tiểu Hùng bị rớt lên, bỏ vào trong lòng cô, dịu dàng nói,“Đi thôi !”
Công viên trò chơi huyên náo, người đến người đi qua lại không dứt, Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y đi qua luôn rước lấy vô số tầm mắt.
Hạ Duy Y vui vẻ ăn kem, mắt to chuyển động, tò mò nhìn mọi người chung quanh, có chút khó hiểu hỏi,“Dạ, những người đó vì sao vẫn nhìn chúng ta ?”
Tư Minh Dạ đưa tay lau đi vết bơ nơi khóe miệng của cô, cưng chiều nói,“Bởi vì bé cưng bộ dáng rất đáng yêu !” Dứt lời, tầm mắt lạnh như băng đảo qua khiến tất cả tầm mắt của mọi người chung quanh đều bị ép trở về, đối với tầm mắt rõ ràng dừng ở trên người Hạ Duy Y rất là không vui.
“Ha ha…” Hạ Duy Y cười rất vui vẻ khi được Tư Minh Dạ khen, cô đưa tay đưa miếng kem lạnh tới bên miệng của anh,“Dạ, ăn.”
Tư Minh Dạ liền cắn một miếng kem trên tay cô, dịu dàng sờ đầu cô, chờ hai người đi xa chỗ đó mới vang lên tiếng nghị luận.
“Trời ơi, thật đẹp trai nga ! Không đúng, đẹp quá nga !”
“Hơn nữa rất dịu dàng nga ! Nếu là tôi nhất định sẽ hạnh phúc đến chết !”
“Cô nên tỉnh mộng đi ! Không phát hiện cô gái trong lòng cậu ấy rất xinh đẹp sao ? Cô so được sao ?”
“Thôi đi ! Chỉ là em gái mà thôi !” Trong giọng nói tất cả đều là ghen tị.
…
“Bé cưng, muốn chơi cái gì ?”
Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng trong lòng, tầm mắt lướt qua tất cả, thác lướt sóng, thuyền hải tặc, ngựa gỗ xoay tròn… Cũng không thích. Sau đó hai mắt sáng ngời nghĩ đến nhà ma nhìn thấy trong tivi, bộ dáng giống như rất kinh khủng, kia nhất định chơi rất vui !
“Dạ, nhà ma, em muốn nhìn thấy ma !”
Tư Minh Dạ dừng một chút, nhà ma thật ra có thể đi nhưng muốn thấy ma, anh thật đúng là không có biện pháp tìm một con ma xuất hiện. Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, anh lúc trước làm sao có thể nghĩ cô nhát như chuột đây ?
Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y đi xa thì tại chỗ đó, một cô gái xinh đẹp nhìn chăm chú vào hướng bọn họ rời khỏi. Trên người là chiếc áo sơ mi cùng quần dài đều màu trắng, nước da như tuyết, sáng long lanh. Đường nét tinh xảo, lông mày dài nhỏ, đôi mắt sáng mang theo ý cười thản nhiên. Cánh mũi thanh tú, cánh môi phấn nộn cũng hơi mang theo ý cười. Mái tóc đen dài như tơ lụa bóng loáng, gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc tung bay nhè nhẹ, tựa như tiên nữ.
“Ha ha… Ma a…” Trong mắt mang theo vài phần hứng thú, nghĩ lại nở nụ cười ha ha hai tiếng rồi xoay người rời đi.
*****
Trong không gian tối tăm thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài con ma, truyền đến vài tiếng kêu quỷ dị, Hạ Duy Y một tay ôm Tiểu Hùng, một tay ôm cánh tay Tư Minh Dạ ha ha cười, bộ dáng một chút cũng không sợ hãi, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm vươn chân đá đá cái gọi là ma quỷ kia.
Nhưng sau khi ra khỏi nhà ma, Hạ Duy Y cũng không thỏa mãn mà bĩu môi,“Dạ, chơi không vui, mấy con ma này một chút hung dữ cũng không có !”
Đi ra theo phía sau bọn họ là hai nữ sinh vẻ mặt tái nhợt, nghe được lời của cô hung hăng rút rút khóe miệng, trong lòng đều nghĩ nữ sinh tinh xảo đáng yêu như vậy, lúc này hẳn là nên yếu đuối dựa vào trong lòng bạn trai mới phù hợp hình tượng của cô ấy a !
Trong lúc giương mắt nhìn rõ dung mạo của Tư Minh Dạ cũng nhịn không được đỏ mặt lên. Nhưng khi đối diện với tầm mắt của Tư Minh Dạ, mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái nhợt, cả hai dìu lấy nhau mà chạy trốn thật xa.
Hạ Duy Y nhìn theo bóng dáng của hai cô mà làm mặt quỷ,“Người nhát gan !” Dạ bộ dáng xinh đẹp như vậy cư nhiên còn sợ hãi !
Tư Minh Dạ buồn cười xoa xoa tóc của cô, là lá gan cô quá lớn sao ? “Còn muốn chơi cái khác không ?”
“Không muốn, chơi không vui, ông chủ ở đây nhất định là gạt tiền của chúng ta !”
Tư Minh Dạ dừng tay, ông chủ ở đây thật ra là anh, vậy chẳng phải là chính anh lừa tiền mình sao ? Lắc đầu, ôm cô hướng đi đến cửa ra,“Vậy bé cưng còn muốn đi đến chỗ nào chơi ?”
“Ngô… Không biết…”
“Tư tổng…” Thanh âm nũng nịu mang theo kinh hỉ, Doãn Hi An lắc mông đi hướng đến hai người, trong lòng nghĩ bọn họ thật là có duyên, cư nhiên tình cờ gặp nhau hai lần, có lẽ số mệnh người đàn ông này là của cô !
Nhìn thấy anh ôm Hạ Duy Y, nhíu nhíu mày, này không phải là cô gái kia sao ? Cô cũng biết cô gái này không ổn, quả nhiên cũng muốn lên giường của Tư Minh Dạ !
Suy nghĩ và cố ý đi hướng về Tư Minh Dạ, hai mắt khıêυ khí©h nhìn Hạ Duy Y. Tư Minh Dạ chán ghét nhíu nhíu mày, ôm Hạ Duy Y nghiêng mình.
“Răng rắc” tiếng giày cao gót bị gãy. “Ầm”, Doãn Hi An bị ngã thật mạnh xuống mặt đất, Hạ Duy Y cau cái mũi, nói,“Đáng đời !”
“Cô…” Doãn Hi An kịp thời nuốt xuống những lời sắp sửa ra khỏi miệng, yếu đuối nhìn về phía Tư Minh Dạ,“Tư tổng, anh xem cô ấy…”
“Hừ !” Hạ Duy Y hừ lạnh một tiếng, ôm lấy thắt lưng Tư Minh Dạ thông báo quyền sở hữu,“Dạ là của tôi ! Người phụ nữ đáng ghét như cô không được phép giành với tôi !”
Tư Minh Dạ nhìn cô bộ dáng thở phì phì, khóe miệng vui vẻ trên môi giương lên. Doãn Hi An thấy anh một chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc cũng không có, đành phải phẫn nộ tự mình đứng lên, ủy khuất nhìn anh,“Tư tổng…”
Bộ dáng kia giống như Hạ Duy Y bắt nạt cô vậy, Hạ Duy Y đột nhiên đưa tay che hai mắt Tư Minh Dạ, trừng mắt Doãn Hi An uy hϊếp nói,“Cô còn dám giành người với tôi, tôi… Tôi kêu Dạ đánh cô !”
Doãn Hi An khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái, cô gái ngu ngốc như vậy có gì tốt chứ ? Nói vậy Tư Minh Dạ cũng là ham mới mẻ nên mới quan hệ với cô ta ? Cô mới không tin Tư Minh Dạ xuống tay được đối với vị đại mỹ nữ như cô !
Tư Minh Dạ nắm tay nhỏ bé ở trước mắt, nhìn cô giận đến đỏ cả mắt có chút đau lòng, tầm mắt lạnh như băng dừng trên người Doãn Hi An, bạc môi vô tình phun ra một chữ,“Cút !”
“Tư tổng…” Doãn Hi An lã chã khóc nhìn anh, cô không tin anh một chút cũng không động lòng.
Hết chương 15.