Chương 129

Nhìn hai bên hỗn chiến, đạn bay khắp nơi, sắc mặt Kiều Tịch Nhan trở nên trắng bệch. Làm sao có thể biến thành như vậy ? Cô chỉ là muốn đối phó Kiều Bối Nhi mà thôi !

Sắc mặt Vũ Văn Lạc đã sớm trở nên rất khủng bố, xoay người nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, giận dữ hét, “Cô cư nhiên hợp tác với người Hắc Diễm bang ?” Không cần phải nói anh cũng đoán được Kiều Tịch Nhan là muốn đối phó Kiều Bối Nhi !

Hai người này một người bị dọa choáng váng, một người bị giận điên rồi, cư nhiên cũng không biết trốn. Tuy bắn nhau không có lan đến gần phòng khách nhưng vẫn là sẽ có đạn không cẩn thận bay tới.

Kiều Tịch Nhan bị Vũ Văn Lạc rống phục hồi tinh thần lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này cảm xúc cũng có chút không thể khống chế. Không nhịn được quát, “Tôi vì sao không thể hợp tác với người Hắc Diễm bang ? Chỉ sợ không phải không thể hợp tác với người Hắc Diễm bang, mà là không thể đối phó tiện nhân kia đi ? Vũ Văn Lạc, đứa con hoang kia rốt cuộc tốt hơn tôi ở chỗ nào ? Nó đã có con của người đàn ông khác, nó đã không cần anh vì sao anh còn luôn nhớ tới nó chứ ? Bây giờ tôi mới là vợ của anh, vì sao trong lòng anh đều là nó ? Tôi làm sao không bằng nó ? Tôi muốn nó chết ! Tôi muốn làm cho nó chết !”

“Ba !”

Vũ Văn Lạc tức giận tát cô thật mạnh, lực đạo quá mạnh kia khiến Kiều Tịch Nhan ngã xuống đất. Kiều Tịch Nhan ôm chặt bụng. Đau quá ! Mở to hai mắt đẫm lệ nhìn thảm chậm rãi nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt Kiều Tịch Nhan tái nhợt như tờ giấy, cô cư nhiên mang thai !

Vũ Văn Lạc nhìn vết máu đỏ tươi kia cũng giật mình sửng sốt một chút. Kiều Bối Nhi nhìn Kiều Tịch Nhan lại không có chút đồng tình. Nếu cô không gặp được Vân Phong Khinh, chỉ sợ cục cưng cũng không giữ được. Này chỉ có thể nói là Kiều Tịch Nhan tự làm tự chịu !

Đột nhiên Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi nghiêng người, viên đạn thẳng tắp bay tới đúng lúc bắn trúng giữa lưng của Vũ Văn Lạc. Tức Mặc Diễm đỏ mắt trừng Tư Minh Dạ, dù sao hôm nay hắn cũng phải chết là không thể nghi ngờ. Như vậy hắn chết cũng muốn kéo Tư Minh Dạ chôn cùng !

“Lão đại…” An Thụy hoảng sợ hô một tiếng. Mọi người đều phát hiện tình huống bên này liền đổi hướng súng bóp cò về phía Tức Mặc Diễm. Tức Mặc Diễm còn chưa kịp bắn phát thứ hai đã bị bắn thành cái sàng.

Tức Mặc Diễm vừa chết, người Hắc Diễm bang lại càng mất đi người tâm phúc. Dưới sự kinh hoảng nên bị giải quyết càng nhanh hơn.

Tư Minh Dạ nhíu mày nhìn về phía Kiều Bối Nhi, “Có chuyện gì không ?”

Kiều Bối Nhi lắc đầu, “Không có việc gì !”

“Lạc…” Kiều Tịch Nhan chịu đựng đau đớn đi qua ôm lấy Vũ Văn Lạc, “Lạc, anh đừng có chuyện gì, là em không tốt. Đều là em không tốt…” Cô hiện tại đã biết cô thương anh ấy, thương con người của anh ấy nhưng cô lại hại anh ấy ! “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” [Vũ: có một sự buồn nhẹ cho nàng Nhan, aizzz]

Ánh mắt Vũ Văn Lạc vẫn dừng trên người Kiều Bối Nhi, “Bối Nhi, thực xin lỗi…” Kiều Bối Nhi chỉ là thản nhiên nhìn anh ta, cô tức giận hơn là anh ta muốn đối phó Tư Minh Dạ !

Khóe miệng Vũ Văn Lạc gợi lên một chút cười khổ, nhìn về phía Tư Minh Dạ nói, “Tư Minh Dạ, tôi thừa nhận… Tôi quả thật không bằng anhi…” Năng lực không bằng anh ta, yêu Bối Nhi cũng không như anh ta, kỳ thật anh đã sớm hiểu là vì sự ích kỷ của anh mới có thể làm cho anh mất đi Bối Nhi, nhưng anh không muốn thừa nhận, cũng không cam tâm.

Vũ Văn Lạc nghỉ ngơi một lát mới có sức tiếp tục nói, “Bối Nhi, kiếp sau… Anh nhất định sẽ không như vậy… Anh nhất định sẽ yêu em cho tốt…”

Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi lạnh giọng nói, “Không cần !”

Ánh mắt Vũ Văn Lạc lộ ra một tia tức giận, Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn hắn, lời nói ác độc nói, “Tức giận chỉ có chết nhanh hơn !” Nghe vậy, ánh mắt Kiều Bối Nhi lộ ra mỉm cười.

“Khụ khụ…” Vũ Văn Lạc bị tức không nhẹ, trong mắt xẹt qua một tia bi ai. Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rơi vào kết cục như thế này.

Kiều Tịch Nhan mặt đầy nước mắt, “Lạc… Anh đừng chết…” Vũ Văn Lạc nhìn cô, không biết nên nói gì. Không nghĩ tới sau này người ở bên cạnh anh cư nhiên là Kiều Tịch Nhan.

“Lạc… Lạc…”

Nhìn Vũ Văn Lạc tắt thở, Kiều Bối Nhi nhíu mày nói, “Vũ Văn Lạc chết thật có chút phiền phức !” Dù sao cũng không phải người thường, hơn nữa lần này động tĩnh lớn như vậy !

Tư Minh Dạ vuốt tóc cô an ủi nói, “Không có việc gì, An Thụy sẽ xử lý tốt !”

Kiều Tịch Nhan ngẩng đầu hung hăng trừng mắt Kiều Bối Nhi, “Kiều Bối Nhi, mày vẫn là không phải người ? Trong lòng anh ta luôn nghĩ tới mày, mày cư nhiên lại vô tình với anh ta như vậy !”

Kiều Bối Nhi sờ sờ bụng, “Cục cưng, chúng ta đừng để ý tới người phụ nữ điên này !”

Tư Minh Dạ sợ cô mệt nên ôm cô ngồi xuống, chờ thủ hạ đem người Hắc Diễm bang dọn dẹp sạch sẽ. Sắc mặt Kiều Tịch Nhan tái nhợt vì tức giận mà có chút vặn vẹo, “Kiều Bối Nhi, tao gϊếŧ mày…”

Nhìn Kiều Tịch Nhan nhào lại đây, Tư Minh Dạ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng duỗi chân đá một cái. Đúng lúc đá trúng bụng của Kiều Tịch Nhan khiến Kiều Tịch Nhan ngã xuống đất, đau đớn kịch liệt làm cho cô ta không còn sức nhúc nhích.

“Lão đại, giải quyết xong rồi !”

Tư Minh Dạ gật đầu ôm Kiều Bối Nhi đứng dậy, liếc mắt nhìn Vũ Văn Lạc và Kiều Tịch Nhan một cái, âm thanh lạnh lùng nói, “Quăng xuống biển cho cá ăn !”

Kiều Bối Nhi bỏ thêm một câu, “Đem Lục Mạn Nhã cũng ném đi cho cá ăn !” Cô thật sự là khó chịu với lão thái bà kia, muốn gϊếŧ cô ? Cũng không nghĩ kĩ phân lượng của mình !

Tuy Kiều Bối Nhi đã không có chuyện gì nhưng vẫn là bị Tư Minh Dạ áp đến bệnh viện kiểm tra một lượt.

Nam Cung Liệt biết bọn họ đi đối phó Hắc Diễm bang nên rất tiếc nuối. Cậu cư nhiên không thể tham gia, cậu còn muốn báo thù cho mình a !

*****

“Ha ha… Em biết là con trai mà !” Cuối cùng kiểm tra ra giới tính của cục cưng, Kiều Bối Nhi cười híp mắt.

Nhìn Kiều Bối Nhi muốn nhảy dựng lên, Tư Minh Dạ vội vàng ôm cô vào trong lòng, có chút buồn cười nói, “Thích con trai như vậy ? Con gái có cái gì không tốt ?”

“Không có gì không tốt, chẳng qua em càng thích con trai hơn !” Kiều Bối Nhi nghĩ tương lai bộ dáng cục cưng đáng yêu thì vẻ mặt háo sắc. Nhìn vậy Tư Minh Dạ có chút ăn chua, trong lòng cảm thán vẫn là con gái tốt hơn, ít nhất sẽ không tranh vợ với anh !