“Tôi…” Tạ Hải Nhạc không biết tại sao đột nhiên hắn lại muốn cô trả lời vấn đề này, cái gì cũng không nói được.
Ngu ngốc, người đó là anh chứ ai! Nhưng mà, cô nói không nên lời, bởi vì trong lòng ngượng ngùng, cũng bởi vì lòng có sợ hãi.
Cô thật sự rất sợ, sợ hắn chỉ đang đùa giỡn gì đó thôi, cô giống y như một con rùa đen, lúc nào cũng núp ở trong mai của mình, có mai cứng, bị tổn thương lớn hơn nữa thì cũng có thể rút về trong mai từ từ chữa thương, nhưng mà, nếu như cả cái mai cô phải dựa vào mà tồn tại cũng bị hắn xốc lên hết, một con rùa không có mai, có thể sống được nữa không?
Cho nên, cô vẫn cố thủ trái tim của mình, chỉ vì chính bản thân mình mà đập, cô không hy vọng có ngày nào đó, đào tấm lòng mình từ trong trái tim chảy máu đầm đìa ra đưa cho hắn xong, mà hắn, sau khi đạt được mục đích, sẽ hung hăng ném lòng cô xuống đất, còn dùng chân chà đạp mạnh bạo, cho đến khi nát bấy hết cả, sau đó, hắn sẽ lại giống như lúc trước khi cô ngã vào trong hồ bơi, chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nhìn cô sắp chết cũng không đưa tay kéo cô một cái! Bởi vì, hắn đã có được thứ cuối cùng còn sót lại cùa cô, cô với hắn mà nói, không còn chút giá trị gì nữa, hắn còn cứu cô làm chi?
“Nói đi!” Tạ Thư Dật giục cô.
“Không, tôi không nói, không nói, không nói!” Tạ Hải Nhạc hoảng sợ lắc đầu.
Cô không nói, cô lựa chọn không nói, như vậy thì, hắn sẽ không thề nào tổn thương lòng cô được!
Tạ Thư Dật thấy cô sợ hãi, không khỏi nổi giận lên, đúng rồi, đúng là một kẻ hoàn toàn khác rồi! “Tạ – Hải – Nhạc!” Tạ Thư Dật rống lớn, “Em tốt nhất là nên nói ra.” “Không! Không nói!” Tạ Hải Nhạc vẫn lắc đầu như cũ.
Thang máy “Ding” một tiếng đến lầu một, Tạ Thư Dật lôi Tạ Hải Nhạc đi nhanh về phía trước, cả khuôn mặt đều tức đến xanh mét, cơ hồ có thể nhìn thấy từng tia hàn khí toát ra.
“Vì sao? Vì sao tôi phải nói? Tại sao cứ bắt tôi nói chứ? Suy nghĩ trong lòng là được rồi a! Tại sao còn phải nói ra? Tất cả là tại cái ông Hà Gia Hào gì gì kia, ông ta không nói không được sao? Cũng chỉ có hai câu nói mà thôi, sao có thể lấy ra làm lời quảng cáo gì chứ?” Tạ Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật kéo nghiêng ngả lảo đảo, vừa khóc rống trong lòng.
Tạ Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật kéo đến rừng cây nhỏ nhân tạo giúp tạo không khí thoải mái thư giãn cho bệnh nhân sau bệnh viện, Tạ Hải Nhạc càng thêm sợ hãi.
“Tạ Thư Dật, tôi sợ, chỗ này tối quá!” Cô gần như bật khóc.
“Nếu em không nói, tôi sẽ bỏ em ở chỗ này một tớ!” Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn cô.
“Nhưng mà, anh phải biết chuyện đó làm cái gì? Chuyện đó, rất quan trọng với anh sao?” Hải Nhạc nước mắt đầm đìa nhìn hắn, cô rất sợ, cô thật sự rất sợ cái vẻ mặt bình tĩnh này của Tạ Thư Dật, hắn càng như vậy, cô càng biết hắn càng tức giận.
Trên mặt Tạ Thư Dật hiện lên một tia bai rối.
“Tôi nói rồi, tôi đã đυ.ng vào, chính là đồ của tôi, kẻ khác, đừng mơ có thể nhúng chàm, nói! Người đó là ai?” Giọng nói của Tạ Thư Dật gần như là rít lên qua kẽ răng.
“Không có ai hết, không có ai hết, Tạ Thư Dật, tôi muốn về, tôi muốn đi tìm mẹ!” Tạ Hải Nhạc bật khóc.
Tại sao hắn lại cứ thích ép cô chứ? Cô không có quyền giữ lại một chút bí mật của riêng tớ hay sao?
Tạ Thư Dật thấy cô òa khóc, tim của hắn, cũng đã co rút đau đớn rồi, nhưng, nếu hắn không biết là ai, hắn sẽ phát điên mất.
Hắn đột nhiên giơ tay kéo cô qua, ôm cô vào lòng thật chặt, đau đớn nói: “Hải Nhạc, tôi không cho em đi tìm mẹ, tôi không cho em đi tìm chị em, không cho phép em đi tìm Thích Hán Lương, lại càng không cho em đi tìm Hứa Chí Ngạn, nếu em muốn khóc, chỉ được phép khóc ở trước mặt tôi! Cho dù là nước mắt của em, tôi cũng chỉ cho phép nó thuộc về mình tôi! Hải Nhạc, chẳng lẽ, em vẫn không hiểu lòng tôi sao? Tôi thể hiện còn chưa rõ ràng hay sao? Tôi lúc nào cũng dùng hành động để nói cho em biết, em là của tôi, là của tôi! Thứ gì tôi đã muốn, không ai có thể ngăn cản tôi muốn, ba không thể, mẹ em càng không thể! Nhưng mà Hải Nhạc, tôi không muốn làm cho em đau khổ như trước kia nữa, tôi muốn làm cho em hạnh phúc, muốn em được hạnh phúc a! Hải Nhạc, em không thể làm như vậy với tôi! Thật sự, em cứ như vậy, khiến cho tôi không biết phải làm sao, tôi cứ tốt với em, tới bây giờ em cũng không hề đáp lại tôi một chút, cũng không cho tôi chút ngon ngọt nào để trấn an, để cho tôi biết mình cố gắng đã có thể lấy được một ít hồi báo nho nhỏ, cho dù chỉ một chút, một chút thôi! Hải Nhạc, tôi chỉ muốn biết người đó là ai mà thôi, ngay cả chuyện này em cũng không thể nói cho tôi biết hay sao? Em có biết không? Tôi để ý, tôi để ý, tôi để ý muốn chết! Tôi để ý, tôi để ý sắp điên rồi! Tôi không thể chấp nhận được ngoài tôi ra, còn có người còn sớm hơn tôi chiếm được nụ hôn đầu của em! Tôi để ý, tôi thật sự để ý! Nếu em không nói cho tôi, tôi sẽ điên mất! Tôi sẽ điên mất!” Cho dù Hải Nhạc có ngốc đến mấy, cũng có thể nghe ra trong giọng nói của hắn có muôn vàn thống khổ, cô nghĩ, chắc là hắn thật sự rất đau đớn đi.
Tạ Thư Dật ôm đầu cô tựa sát vào trong l*иg ngực của hắn, kích động nói: “Em nghe đi, nghe một chút đi, nghe một chút nó đập nhanh đến mức nào! Nó cần đáp án của em, nó cần! Nếu em không nói, nó thật sự sắp không chịu nổi nữa! Mà lòng kiên nhẫn của tôi đối với em, cũng có mức độ, em đừng đi khiêu chiến mức độ này nữa được không? Được không? Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết đi!” Hải Nhạc nghe được hắn nói như vậy, cô thật sự bị cảm động, lòng của cô, kiên quyết không muốn nhận trái tim của hắn, cũng sắp dao động rồi, không a, nếu cứ nói như vậy, thì cái gì cô cũng sẽ không còn nữa! Cô sợ đến khóc càng dữ dội hơn.
“Tạ Thư Dật, đừng có tốt như vậy được không? Anh như vậy, tôi rất sợ, tôi rất sợ, tại sao thế nào anh cũng phải biết cho bằng được chứ? Để cho nó trở thành một bí mật riêng trong lòng tôi được không?” Hải Nhạc buồn bã ngẩng đầu lên, “Tôi biết anh để ý, nhưng tôi lại càng để ý hơn, tôi lớn đến hôm nay, những đau khổ anh tặng cho tôi còn ít hay sao? Nhiều đến mức đã làm cho tôi không thể thấy rõ anh đang muốn trả thù tôi hay là muốn tốt với tôi thật sự! Rốt cuộc là anh muốn thân của tôi, hay là lòng của tôi đây? Tôi rất sợ, tôi sợ anh có được toàn bộ tôi rồi, sau đó anh sẽ giẫm lên tôi, khiến cho tôi xương cốt cũng không còn, tôi không chơi nổi đâu, tôi thật sự không chơi nổi! Tôi còn nghĩ hay là, đây chẳng qua là lòng chiếm hữu của anh đang quấy phá mà thôi, anh dám nói với tôi, anh yêu tôi sao? Anh yêu tôi không? Anh có yêu tôi không?”