Mũi nhọn cuối cùng lại được chuyển tới hai người đang ngồi một chỗ không hề hé răng từ nãy đến giờ.
“Hai người bọn họ, cũng chính là hoa khôi khoa dự bị đại học chúng ta đó nha!” Cô gái bắn tên qua hai người nói.
Hải Nhạc Nhã Nghiên chỉ nhìn nhau cười cười.
Hải Nhạc vẫn không nói gì, chỉ có Nhã Nghiên lên tiếng: “Các cậu nói chọn diễn viên, là thật hay giả đó?”
“Thật đó! Các cậu không tin!” Cô gái tung tin nhảy nhổm.
Hải Nhạc nhìn Nhã Nghiên một cái, nói: “Nhã Nghiên, nếu là thật, cậu có thể đi thử xem sao.”
Nhã Nghiên cười cười nói: “Có cậu ở đây, người ta chắc chắn sẽ liếc mắt một cái nhìn trúng cậu cho xem.”
“Sao cậu lại nói như vậy chứ?” Hải Nhạc hơi ngượng ngùng, “Cậu phải biết rằng, cậu đang đứng ở Thần Phong này đó, danh tiếng không ai át nổi a.”
“Nhờ cậu khiêm tốn hơn tớ thôi.” Nhã Nghiên nói.
“Nhã Nghiên, cậu thật sự rất tốt đó.” Hải Nhạc nói.
Nhã Nghiên cúi đầu, hơi chán nản: “Nếu tớ rất tốt, vì sao người con trai mà tớ thích, cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý đến tớ chứ?”
Hải Nhạc hơi giật mình, dù sao Nhã Nghiên cũng lớn hơn cô một chút, trưởng thành sớm hơn cô một tí, nói đến vấn đề tình cảm này, Tạ Hải Nhạc cô chỉ là một cô ngốc mà thôi.
Người con trai mà cô thích kia, chắc là Tạ Thư Dật đi, chỉ cần Tạ Thư Dật đứng ở chỗ nào, ánh mắt Nhã Nghiên đều dính chặt lên chỗ đó.
“Tớ nghĩ,hình như chuyện người trong lòng của cậu… không có chú ý đến cậu, với chuyện cậu tốt hay không tốt, không có liên quan gì đến nhau thì phải? Cậu ngốc quá, đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà?” Hải Nhạc muốn khuyên nhủ.
“Không biết tại sao, lúc nào tớ cũng cảm thấy dạo này càng ngày cậu càng đẹp ra, hơn nữa, trên mặt tràn đầy một loại nụ cười vô cùng hạnh phúc, Hải Nhạc, bây giờ anh Thư Dật trông hình như rất tốt với cậu phải không, anh hai tớ cũng không tốt với tớ được vậy đâu.” Giọng Nhã Nghiên buồn buồn.
Hải Nhạc hơi xấu hổ, đưa tay sờ mặt: “Có hả? Làm gì có chuyện đó, mặt tớ có nụ cười hạnh phúc gì chứ, trước giờ tớ vẫn luôn như vầy mà?”
“Nhưng mà, bây giờ trông cậu thật là chói lóa a, aizzz, ở cùng một ban với cậu, hào quang của tớ hoàn toàn bị cậu che kín hết rồi.” Nhã Nghiên nửa đùa nửa thật.
Hải Nhạc kinh dị: “Nhã Nghiên, không có chuyện đó đâu, tớ nào có hào quang gì đâu a? Cậu nói như vậy, lần sau tớ đúng là không dám đi chung với cậu nữa đâu nha.”
Nhã Nghiên thấy cô tưởng thật, vội vàng túm vai cô lại: “Tớ đùa thôi đùa thôi, cậu đừng có tưởng thật nha.”
Hải Nhạc trầm mặc một chút nói: “Nhã Nghiên, kỳ thật tớ cảm thấy, Tạ Thư Dật cũng không thích hợp với cậu đâu.”
Nhã Nghiên chấn động một cái, sau đó, thấp giọng hỏi: “Tại sao cậu nói như vậy?”
“Thật ra thì anh ta cũng không phải là một người con trai tốt, không phải tớ nói xấu anh ta chứ tớ nói cho cậu biết, từ khi lần đầu tiên tớ bước vào Tạ gia, anh ta đã luôn bắt nạt tớ rồi, cho tới bây giờ cũng vẫn còn như vậy, thứ mà cậu thích chỉ là mặt ngoài của anh ta mà thôi, trong ruột của anh ta chính là một kẻ rất lãnh khốc vô tình, hơn nữa, anh ta còn rất **.” Hải Nhạc dừng một chút, nói: “Tớ từng tận mắt nhìn thấy…” Cô đỏ bừng mặt lên, không biết có nên nói gì thêm nữa hay không.
“Cậu tận mắt nhìn thấy cái gì? Nói cho tớ biết đi a? Không có chuyện gì đâu, tớ sẽ không nói cho ai nghe hết.” Nhã Nghiên vội vàng hỏi.
Hải Nhạc cắn cắn môi, sau đó, dán sát tai Nhã Nghiên nói một câu, Nhã Nghiên lập tức xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, chỉ trong phút chốc, lại dần dần trở nên trắng bệch.
“Anh ấy… sao lại có thể là loại người như vậy chứ?” Nhã Nghiên thất thần lẩm bẩm.
Thật ra Hải Nhạc lại vô cùng muốn khuyện cậu tốt không nên tiếp tục lún sâu vào nữa, cô biết, Tạ Thư Dật sẽ không tài nào thích Nhã Nghiên, còn nếu như Nhã Nghiên vẫn cứ muốn chui vào sừng trâu (ý nói chui vào ngõ cụt) thì… Nhã Nghiên có thể sẽ bỏ qua nhiều cơ hội khác trong đường đời của cậu ấy lắm.
“Thật sự thì anh ta… thật sự không thích hợp với cậu, trái tim của anh ta… Tớ nghĩ, anh ta tuyệt đối sẽ không yêu bất cứ ai đâu.” Hải Nhạc nói.
Nhã Nghiên tâm tình phức tạp nhìn Hải Nhạc, chẳng lẽ, cậu ấy không biết Tạ Thư Dật đang yêu cậu ấy sao? Hay là cậu ấy đang giả ngốc?
Nghĩ tới ý sau thì chắc chắn là không có khả năng rồi, trước đây, chưa từng tiếp xúc với Hải Nhạc, từng nghĩ cậu ấy rất lạnh lùng, sau khi hiểu biết sâu sắc, cô có thể cảm nhận được Hải Nhạc thật là một cô gái rất đơn giản rất ngây thơ, hơn nữa, trước giờ vẫn luôn thích lo lắng cho người ta, hẳn là cậu ấy đang thật sự lo lắng cho cô.
“Hải Nhạc, cám ơn cậu đã nói cho tớ biết những chuyện đó.” Nhã Nghiên buồn bã nói.
Kỳ thật, trước đây Tạ Thư Dật **, cô cũng có nghe nói, lâu lâu cô cũng hay đi chỗ anh hai nói chuyện chơi, nghe nói Tạ Thư Dật có rất nhiều bạn gái, nhưng cũng không có bạn gái cố định, bây giờ, Hải Nhạc còn nói ra loại chuyện khiến cô vô cùng kinh dị này, cũng đã dọa cô rất sợ rồi, Tạ Thư Dật, sao lại có thể là một người con trai như thế chứ? Cái loại chuyện đó, sao có thể để cho Hải Nhạc nhìn thấy?
Tạ Thư Dật, thật sự kinh dị, sao có thể như vậy đây?
Xem ra, cô thật sự không thể hiểu nổi Tạ Thư Dật, Nhã Nghiên nghĩ.
Trong lòng đột nhiên hơi chán nản, lại hơi đau lòng, anh Thư Dật chính là thần tượng từ nhỏ tới lớn của cô a, chẳng lẽ, anh ấy thật sự chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể lại gần, anh ấy thật sự không thích hợp với cô hay sao?
Ở một góc nhỏ nơi đáy lòng, lần đầu tiên sinh ra cảm giác mờ mịt, mơ hồ.
Không biết bởi vì mệt nhọc hay là thân thể tiềm ẩn bệnh tật đã lâu, trong hội nghị định kỳ hàng tháng Tạ Trường Viên té xỉu trong phòng họp, sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ bắt ông nằm viện một tháng, bất đắc dĩ, Tạ Thư Dật đành phải lên sàn, trong một tháng này, hắn phải chạy ngược chạy xuôi từ trường sang công ty, phải làm quen với trình tự quản lí công ty và chỉ đạo một vài hạng mục, chủ tịch ngã xuống, nhưng Tạ thị thì không thể ngã xuống được.
Hắn bắt đầu rất nhanh, có lẽ là được kế thừa đầu óc kinh doanh của Tạ Trường Viên, đến ngay cả mẹ Hải Nhạc cũng khen ngợi hắn: “Thư Dật, đợi một thời gian nữa, con sẽ vượt qua ba con luôn cho xem, con có thể làm được tốt hơn ông ấy rất nhiều, An Thác, sẽ được con gầy dựng càng thêm lớn mạnh, dì thật sự tin tưởng vào con.”
Nghe bà nói vậy, Tạ Thư Dật chỉ cười cười.
Giờ đây, trong lòng hắn cũng sinh ra một tâm lý mâu thuẫn nào đó với mẹ Hải Nhạc, người phụ nữ này, đến Tạ gia nhiều năm như vậy, kỳ thật bà đóng vai mẹ kế rất có trách nhiệm, chỉ cần hắn có đau đầu phát sốt cái gì, bà chắc chắn sẽ là người đầu tiên xuất hiện ở trước giường của hắn, chỉ có điều, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng chấp nhận bà, ở công ty tiếp xúc với bà, bà là một tổng giám tài vụ thưởng phạt công minh ai cũng kính ngưỡng, đề án kế toán do bà thiết kế, hàng năm đều giúp An Thác tiết kiệm không ít tiền, bà cũng không phải loại người hay đứng ở trước mặt hắn nói huyên thuyên này nọ, bà chỉ muốn giữ một cổ phần tại An Thác, nhờ đó có thể thấy được, bà cũng là một nữ cường nhân tận tụy dốc lòng vì công việc, đúng là trợ lí đắc lực cho ba hắn, về điểm này, người mẹ ruột ốm yếu của hắn, đúng là không làm được chuyện này.
Hơn nữa, trong lúc hắn thực tập, bà luôn tận tâm tận lực giúp đỡ hắn, hắn không phải là một tên ngốc, hắn có thể cảm nhận được, bà đúng thật là đang giúp hắn, giúp hắn giải quyết vấn đề nan giải, giúp hắn tạo dựng uy tín.
Vậy… sau này hắn tiếp quyền, có nên đuổi bà ra khỏi An Thác hay không? Đuổi ra khỏi Tạ gia?
Hắn đang mâu thuẫn ở điểm này.
Hắn chờ đợi ngày này, đã chờ rất nhiều năm, luôn luôn chờ mong một ngày kia, hắn sẽ nắm giữ quyền lực trong tay, đuổi bà ra khỏi An Thác, đuổi khỏi Tạ gia, nhưng, nếu ngày đó đến thật, hắn có thể ngoan tuyệt như vậy sao? Hắn đột nhiên hoài nghi.
Ai, cũng không muốn nặng như vậy, hắn thở dài một hơi dài thượt.
Thôi không nghĩ chuyện đó nữa, trước mắt hắn, lập tức hiện lên bóng hình người kia, hắn không khỏi mỉm cười, không biết cô đang ở trường học thế nào.
Hắn thuận tay rút điện thoại ra bấm một dãy số, bên kia bắt máy.
“Alô.” Bên kia truyền đến một giọng nói nghi ngờ.
“Giờ này lạnh, đừng nằm lên bàn ngủ, sẽ cảm lạnh.” Hắn nói.
“Ừ, tôi không có.”
“Có thằng nào tới quấy rầy em không?”
“Không có, bọn họ nào dám? Anh có tai mắt cả mà.”
“Thế, Hứa Chí Ngạn có tới tìm em không?”
“Không có.”
“Nói do dự như vậy, tôi nghĩ, hắn chắc chắn đã tìm em.”
“Anh ấy đến là tìm Nhã Nghiên, rồi nói với tôi mấy câu.”
“Tôi biết ngay mà, hắn đang nhờ Nhã Nghiên tiếp cận em! Em cái đứa ngốc này!” Tạ Thư Dật hơi tức giận.
“Nhưng mà, cho dù hắn đang tiếp cận tôi đi chăng nữa, anh đã nói, anh cho phép tôi tiếp cận với những bạn nam thích hợp, chẳng lẽ, anh chỉ muốn gạt tôi thôi sao? Huống hồ, Chí Ngạn là bạn thân của anh, anh vẫn cứ đề phòng anh ấy như vậy sao?”
Ai, lúc trước không nên đồng ý cho cô có thể tiếp cận với con trai thích hợp như cô nói, đó là tại hắn cho là tớ sẽ luôn luôn ở bên người cô, cho nên mới đồng ý với cô có được không, làm sao nghĩ đến ba sẽ gặp chuyện không may, hắn phải rời khỏi trường học chứ?
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới hắn, thế, bây giờ em đang làm gì thế?”
“Bây giờ tôi… ha ha, trường học đột nhiên có người tới cho chocolate miễn phí, phải làm báo cáo điều tra gì đó nữa, tôi đang đứng đây ăn chocolate miễn phí với Nhã Nghiên nè.”
“Gì? Không phải đang giờ lên lớp sao? Sao có thể chạy đi ăn chocolate?”
“Tiết này, vừa mới là tiết thể dục của bọn tôi mà a.”
“Ồ, thì ra như vậy.” Tạ Thư Dật cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng, hắn hỏi một câu mà hắn muốn hỏi nhất: “Nói! Em có nhớ tôi không?”
Bên kia hồi lâu vẫn không truyền đến âm thanh gì, chỉ nghe được tiếng thở của cô.
“Nói a, em có nhớ tôi không?”
“Không có, tôi không có nhớ anh.” Bên kia truyền đến giọng nói có chút thẹn thùng.
“Không được, em nhất định phải nhớ tôi chứ! Nhất định phải nhớ tôi!” Tạ Thư Dật mặc kệ, hắn nhớ cô nhiều như vậy, cô lại dám không nhớ đến hắn? Làm sao có chuyện đó được!
“Nhưng mà, tôi đúng là không nhớ anh a, kỳ cục, tại sao phải nhớ anh chứ?” Giọng nói vẫn còn một chút thẹn thùng đấy.
“Nếu em không nhớ tôi, em chết chắc rồi! Chờ một chút tôi sẽ lập tức quay về trường học! Thế nào cũng phải làm cho em chính miệng nói em nhớ tôi, hơn nữa, tôi sẽ làm cho em đứng ở trước mặt rất nhiều người, nói ra ba chữ đó, bằng không… Hừ hừ!” Hắn bướng bỉnh chơi xấu.
“Anh…!” Hắn có thể nghe ra người ở bên kia đang vừa tức vừa vội.
Cuối cùng, cô rốt cuộc cũng mở miệng: “Được rồi được rồi, chưa từng thấy ai khó hầu như anh cả! Được rồi, tôi nghĩ anh, nhớ anh, được chưa?”
Khóe miệng Tạ Thư Dật không khỏi vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, cô bé ngốc này, từ trước đến nay đều chịu không được hắn hù dọa.
“Nhớ như thế nào?”
“Nhớ như thế nào? Thì suy nghĩ thôi chứ sao nữa, nghĩ xem lúc này anh sẽ đang làm cái gì a.”
Tạ Thư Dật nghe được câu này, vui vẻ cười lên ha hả: “Thì ra, em thật sự có nhớ tôi à? Vậy mà lúc nãy em còn gạt tôi, dám nói em không nhớ! Cô bé đáng thương, em không biết nói dối cái mũi sẽ càng ngày càng dài sao?”
“Aizzzz, không để ý tới anh nữa!” Bên kia “cách cách” một tiếng cúp điện thoại cái rụp.
Tạ Thư Dật cau mày nhìn di động, cô mà cũng dám cúp điện thoại như vậy? Lời hắn muốn nói còn chưa nói xong đâu!
Nhưng lập tức, hắn lại cười ngây ngô, tiểu nha đầu này, quả thực có nhớ hắn đó nha!
Hắn không nhịn được đứng cạnh cửa sổ khoa chân múa tay vui sướиɠ vung loạn xa, hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc!
Bỗng nhiên, cửa văn phòng hắn bị đẩy ra, mẹ Hải Nhạc đi vào, thấy từ miệng hắn phát ra tiếng “Bong bong bong”, chân đang bước tới cũng hóa đá, giật mình đứng lại tại chỗ.
Tạ Thư Dật giật cả mình, có chút ngượng ngùng dừng động tác lại.