Chương 65: Tạ thư dật tặng em?

Hải Nhạc bình tĩnh lại, cô buông chú cá heo ra, rũ tay xuống, nói: “Tóm lại, cám ơn anh đã tặng tôi món quà quý giá như vậy.”

Tạ Thư Dật vốn đang rất vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Hải Nhạc từ lúc nãy kích động biến thành lạnh nhạt, trong lòng hắn lại bất an không yên, hắn đã nói gì sai sao?

“Em không vui.” Tạ Thư Dật nói.

“Đã rất vui rồi, cám ơn quà này của anh.” Hải Nhạc nhẹ nói.

Tạ Thư Dật thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật sự có chút sợ cô mất hứng.

Hắn phát rầu rồi, vì sao bây giờ muốn để ý cô mất hứng như vậy làm gì chứ?

“Sau này phải đeo, khi tắm cũng không cho lấy xuống!” Tạ Thư Dật nói.

“Tại sao?” Hải Nhạc khó hiểu hỏi.

“Bởi vì là tôi tặng cho em! Không được để cho nó rời khỏi cổ của em!” Tạ Thư Dật nói.

“Nhưng mà…” Hải Nhạc nói, “Nhưng mà, tại sao tôi phải luôn mang theo nó a?”

“Ách…” Tạ Thư Dật ngẩn người, “Không có tại sao hết, cứ tại vì là tôi tặng thôi!” Hải Nhạc cúi đầu nhìn chú cá heo nho nhỏ kia, trong lòng thầm suy nghĩ, cảm thấy con cá heo này vẫn là rất dễ thương, thường mang theo cũng không có gì là không tốt.

“Ừ, tôi sẽ không để cho nó rời khỏi cổ của tôi.” Hải Nhạc nói.

“Còn nữa, không được cho Trì Hải Hoan mang! Nếu cái dây chuyền này mà xuất hiện ở trên cổ cô ta, em chết chắc rồi đó!” Tạ Thư Dật như đang cảnh cáo trừng mắt nhìn cô một cái.

“Được rồi, tôi biết rồi, keo kiệt.” Hải Nhạc liếc trắng mắt.

Tạ Thư Dật hài lòng mỉm cười, đưa túi giấy dầu cho cô: “Mau ăn a.”

“Không muốn ăn.” Hải Nhạc lắc đầu.

“Không ăn, vậy đi hôn đi, dù sao miệng nhỏ của em cũng đang rảnh rỗi.” Tạ Thư Dật cười xấu xa nhìn Hải Nhạc, cũng tà ác vươn đầu lưỡi xoay hai vòng trên môi.

Hải Nhạc sợ tới mức vội vàng giật lại, lấy tiramisu ra nhét vào trong miệng.

Tạ Thư Dật thấy cô ăn vội vã như vậy, nhét vào miệng đầy ú ụ, lại cười lên ha hả, trêu cợt cô thật là thú vị a.

***

“Gì? Hải Nhạc, con cá heo cậu đeo hôm nay, lại chính là mẫu “Nụ hôn của cá heo” Tiffany mới tung ra nha, tất cả làm bằng bạch kim, hai mắt cá heo lại dùng kim cương trắng châu Phi một carat nạm vào này, số lượng trên toàn thế giới đúng một trăm cái, giá cả và giá trị đều xa xỉ a! Vậy mà cũng có rất nhiều cặp đôi cầu mà không được dây chuyền tình nhân này a, cái này, là ai tặng cho cậu thế?” Nhã Nghiên tinh mắt, nhìn thấy được chú cá heo Hải Nhạc giấu dưới cổ áo, kinh hô lên.

“Nụ hôn của cá heo? Dây chuyền tình nhân?” Hải Nhạc ngẩn ra, không khỏi lôi con cá heo ra ngoài áo, đặt ở trên tay xoay đi xoay lại nhìn.

Chú cá heo xinh xắn này, lại chính là dây chuyền tình nhân sao? Sao hắn lại tặng dây chuyền tình nhân cho cô a?

Tiếng kêu của Nhã Nghiên, dẫn tới cậu học rất hiếu kỳ, mọi người ào lại như ong vỡ tổ: “Cho nhìn một cái, cho bọn tớ nhìn một cái, cá heo tình nhân trong truyền thuyết a!!!” Hải nhạc cuống quít nhét cá heo vào trong cổ áo, nói: “Không phải đâu, không phải là nụ hôn cá heo gì đó đâu, cũng không phải dây chuyền tình nhân gì, cái này, là tớ mua ở quầy trang sức một cái nhà sách cũ thôi, không đáng tiền.”

Đổ mồ hôi, khi người ta bất đắc dĩ, không thể không nói dối.

“Cắt, không cho xem thì không cho xem, thiên tài mới tin cậu đi tới quầy trang sức nhà sách gì mua đồ.” Các học sinh đều không tin.

“Các cậu, không tin… Ai!” Hải Nhạc xấu hổ.

Nhã Nghiên liếc nhìn cô một cái, nói với các học sinh: “Tránh ra, tại sao người ta phải cho mấy người xem a.”

Các học sinh cũng thấy không có gì vui, tản ra.

“Hải Nhạc, là ai tặng cho cậu thế?” Nhã Nghiên hỏi.

Hải Nhạc trầm mặc không lên tiếng, thật lâu sau mới nói: “Của mẹ tớ, tớ chỉ thấy mang theo chơi cho vui một chút thôi.”

Lại là một câu nói dối khác.

Nhưng mà, vạn nhất cái này thật sự là nụ hôn cá heo dây chuyên tình nhân gì mà Nhã Nghiên nói, nói là Tạ Thư Dật tặng, thật sự sẽ chọc đến rất nhiều phiền toái cho xem.

Thật là, vì sao lại mua cái món quà có thể gặp phải rắc rối như vậy cho cô chứ? Lần sau, lần sau cô sẽ không bao giờ đeo nữa! Về nhà, cô thật sự lấy dây chuyền xuống nhét vào trong ngăn kéo.

Buổi tối, Hải Hoan la cà lại chỗ cô, khi thấy dây chuyền cá heo trong ngăn kéo của cô, hai mắt đều phát sáng.

“Em yêu, trước đây chị chưa từng thấy em đây có dây chuyền đẹp như vậy a! Đẹp quá, cho chị mượn mang được không?” Trì Hải Hoan nói.

Hải Nhạc do dự một chút, nhớ tới người nào đó đã nói sợi dây này không thể rời khỏi cổ cô, nhất là không thể cho Hải Hoan đeo. “Chị, đây là quà sinh nhật người khác tặng cho em, nếu cho chị mượn, người ta sẽ không vui.” Hải Nhạc nói.

Hải Hoan nghe cô nói như vậy, miệng đô lên: “Nhạc Nhạc, em còn nói là chỉ cần chị thích, chị muốn lấy cứ việc lấy, nhưng mà, không phải chỉ là một cái dây chuyền thôi sao, em đã luyến tiếc rồi, thì ra em lừa chị…”

“Không có, em không có lừa chị, có điều là dây chuyền này thật sự không thể cho chị mượn, nếu mượn, hai người chúng ta…” Hải Nhạc ngập ngừng.

Hải Hoan nhìn cô, nghĩ nghĩ nói: “Chẳng lẽ, là Tạ Thư Dật tặng em?”

Hải Nhạc do dự, nhưng vẫn gật đầu.

Hải Hoan mặt một trận trắng một trận xanh.

Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, anh có ý gì a? Đồ của em gái tôi vì sao tôi không thể đυ.ng vào a? Anh quản cũng quá nhiều rồi! “Được rồi, chị cũng không thể để cho em khó xử, cùng lắm thì lần sau nhờ mẹ mua giúp chị một cái vòng trang sức như vậy luôn.” Hải Hoan đành phải cụt hứng nói.

Hải Nhạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng, trong lòng vì từ chối chị mà cảm thấy áy náy, cô lấy hộp trang sức ra, nói với Hải Hoan: “Em có một cái vòng cổ, là cái mà em thích nhất, nhưng mà, em cũng mang thế nào được, em tặng cho chị thôi.”

Đó là một cái dây chuyền kết sao rũ xuống, cũng rất đẹp, cái vòng cổ này, chắc hẳn trước đây Tạ Thư Dật cũng không chú ý cô từng đeo rồi, đưa cho chị cũng không sao.

Hải Hoan vừa thấy, cũng rất thích, sau đó nhờ Hải Nhạc đeo lên cổ của tớ, chuyện dây chuyền cá heo, cũng không nhắc lại nữa.

Hải Nhạc rất nhanh liền ăn đau khổ do không đeo dây chuyền, một ngày nào đó, Tạ Thư Dật sờ soạng cổ cô một chút, thấy cô không có đeo, giận dữ “Tạ Hải Nhạc, bây giờ em cũng không thèm để lời nói của tôi vào mắt phải không? Tại sao không đeo?” Tạ Thư Dật hỏa lớn hỏi cô.

“Tôi không muốn mang a, tôi sợ đeo trên cổ không cẩn thận sẽ làm mất, cho nên, tôi cất rồi.” Tạ Hải Nhạc nói trái lương tâm.

“Em gạt người! Dây chuyền thương hiệu này, nếu nói đeo trên cổ đều rơi mất, vậy nó đã sớm đóng cửa rồi! Ngày mai nếu tôi không thấy em đeo vào, em ráng mà chịu!” Tạ Thư Dật lớn tiếng.

“Nhưng mà, tôi thật sự không muốn mang.” Tạ Hải Nhạc nói.

“Vì sao?” Tạ Thư Dật híp mắt nhìn cô đầy nguy hiểm.

Tạ Hải Nhạc ngập ngừng nói: “Tôi không đeo, bạn học tôi đều nói là cái gì gọi là nụ hôn cá heo dây chuyền tình nhân nữa.”

“Thì ra là vậy sao?” Tạ Thư Dật hỏi.

Thì ra là vì vậy a, lúc trước, hắn chỉ cảm thấy đưa cái này cho cô, thật hợp với cô, hắn cũng không quản cái gì tình nhân hay không tình nhân, thật không ngờ, người biết nhìn hàng xịn rất nhiều, vừa thấy liền nhìn ra là dây chuyền tình nhân “Nụ hôn của cá heo”.

Nhưng, món quà hắn trăm đắng ngàn cay chọn lựa, cô lại không đeo, chỉ bởi vì người ta nói đó là dây chuyền tình nhân thì sẽ không đeo! Tình nhân hay không tình nhân, có quan trọng như vậy sao?

“Thế… rốt cuộc nó có phải là dây chuyền tình nhân hay không?” Tạ Hải Nhạc hỏi.

“Đúng vậy, chính là “Nụ hôn của cá heo”.” Tạ Thư Dật nói mà mặt không chút thay đổi.

“Anh… Tại sao anh muốn mua quà như vậy cho tôi chứ?” Trái tim Tạ Hải Nhạc, đột nhiên đập thật nhanh, cô đột nhiên rất muốn biết đáp án này.

Tạ Thư Dật nhìn cô một cái nói: “Tôi thấy bên trong có một chữ “hải”, lại cảm thấy con cá heo này rất dễ thương, cho nên, liền mua lại tặng em.” (cá heo tiếng hoa gọi là “hải đồn”)

Tạ Hải Nhạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra, chỉ là bởi vì bên trong có một chữ “hải: a? Cũng không phải bởi vì những ý nghĩa gì khác. Sau khi thở phào xong, cô phát hiện mình còn có hơi thất vọng mơ hồ, cô vội vàng xóa bỏ ý nghĩ kia ngay.

“Thế… “Nụ hôn của cá heo” là một đôi à?” Cô thật cẩn thận hỏi.

“Vô nghĩa, “Nụ hôn của cá heo” đương nhiên là một đôi, một con có thể hôn được sao?” Tạ Thư Dật cười nhẹ nói. (dễ thương =]])

“Vậy… một cái nữa đâu? Anh đưa cho ai rồi?” Tạ Hải Nhạc hỏi.

Tạ Thư Dật ngẩn người: “Còn một cái, tôi không tặng ai a, tôi thu.”

“Ồ.” Tạ Hải Nhạc không hé răng.

Hắn không có tặng ai? Vậy hắn giữ, làm cái gì?

Trong lòng cô có chút hối hận mình đi hỏi mấy cái này làm cái gì, tất cả đều là vài chuyện không đâu.

“Em rất để ý chuyện nó là dây chuyền tình nhân sao? Cái của tôi tôi cũng không đeo trên cổ, em sợ cái gì?” Tạ Thư Dật nói.

Tạ Hải Nhạc lập tức ngẩng đầu, bật thốt: “Không, không cho anh đeo, không được đeo!” Tạ Thư Dật nhìn cô kinh dị, nói: “Gì! Em lại dám ra lệnh cho tôi sao?”

Tạ Hải Nhạc giậm chân nói: “Nếu anh đeo, người ta lập tức đều biết là anh tặng tôi, cho nên, không cho anh đeo!” Tạ Thư Dật giận tím mặt: “Biết là tôi tặng thì thế nào? Chẳng lẽ, tôi không thể tặng quà cho em sao?”

“Nhưng mà nhưng mà…” Tạ Hải Nhạc lại giậm chân, “Người khác sẽ nghĩ như thế nào a? Tôi đeo một cái, anh đeo một cái, anh nói, người ta sẽ nhìn tôi thế nào? Còn tưởng rằng tôi và anh là người yêu nữa kìa! Chúng ta là anh em có được không? Ta sao có thể để cho người khác hiểu lầm quan hệ của tôi và anh chứ?”

Sau đó, hai người đều vì lời cô, bầu không khí thân mật lập tức trở nên tĩnh lặng lại, Tạ Thư Dật trừng Hải Nhạc, Hải Nhạc trừng Tạ Thư Dật.

Thật lâu sau, Tạ Thư Dật chậm rãi hỏi: “Tiểu Hải Nhạc, em có biết em đang nói gì không?”

Hải Nhạc run giọng nói: “Tôi… tôi… tôi không có nói sai.”

“Thì ra em đang sợ người khác cho chúng ta là người yêu sao? Không sao cả, cứ để cho người ta nghĩ đi! Nhờ em nhắc nhở như vậy, bản thân tôi cũng muốn đeo cái dây chuyền của tôi rồi, tôi muốn cho mọi người tỉnh một câu, Tạ Hải Nhạc, là của tôi, cô ấy và tôi là một đôi, những người khác, toàn bộ lăn hết một bên!” Tạ Thư Dật nói. (ew, đây có thể coi là tỏ tình hay không aaaa?)

Hắn thật đúng là không nghĩ đến chuyện đó, cái dây chuyền kia, không biết đã bị hắn vứt đến chỗ nào, giả như, nếu đeo trên cổ hắn, sẽ như thế nào đây?

Hải Nhạc không khỏi kinh hoảng: “Không, tôi và anh không phải là một đôi! Không phải! Không phải! Anh không thể làm như vậy! Anh không thể!” Nếu hắn làm như vậy, không phải nói rõ ràng cho mọi người biết, hắn và cô, có mối quan hệ không thể cho ai biết hay sao? Không được, không được! Nước mắt của cô, lập tức liền rớt xuống.

Mặt Tạ Thư Dật lập tức u ám.

“Tạ Hải Nhạc!” Hắn vốn muốn phát giận, nhưng nghĩ đến đây là ở trong phòng Hải Nhạc, hắn hạ giọng nói: “Tại sao không thể? Tại sao? Em đã sớm là người của tôi rồi! Chính là để cho người ta biết, thì như thế nào? Em không phải là em ruột của tôi!”