“Không!” Hải Nhạc hoảng sợ muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
“Không kịp nữa rồi!” Tạ Thư Dật nói, lập tức, môi của hắn ép xuống môi của cô.
“Không…” Tiếng thét chói tai bị môi của hắn ngăn lại trong miệng, chỉ thoát ra được âm cuối.
Tạ Thư Dật mãnh liệt phủ lên môi cô, dùng sức mạnh mẽ gần như mυ"ŧ phá môi của cô, Hải Nhạc theo bản năng phản kháng, lại khơi ra tính chiếm hữu thô bạo của hắn, hắn càng thêm dùng sức, thẳng đến khi Hải Nhạc hé miệng ra như lần trước, hắn tiến quân thần tốc vào trong miệng của cô nhào đến quấn lấy chơi đùa cái lưỡi thơm tho.
Cô mềm mại như thế, ngọt ngào như thế, làm cho Tạ Thư Dật nhịn không được càng sâu thêm nụ hôn này, tham luyến đoạt lấy ngây ngô hồn nhiên.
Tạ Hải Nhạc chỉ cảm thấy khí lực của tớ như bị rút cạn, toàn thân cô mềm yếu vô lực tựa vào trên người Tạ Thư Dật, cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi của hắn linh hoạt ở bên trong môi tớ khuấy đảo ra một cơn sóng tình, tay cô, nhịn không được đặt lên đầu vai hắn, thở gấp phát ra tiếng rên như một con mèo nhỏ meo meo.
Tạ Thư Dật nghe được tiếng thở gấp của cô, lại điên cuồng như hận không thể nuốt Hải Nhạc vào trong bụng, ôm thân thể của cô xoay tròn, xoay tròn đến thành hồ bơi, sau lưng có chỗ dựa, hắn hôn lại càng không kiêng nể gì, cơ hồ khiến Hải Nhạc có cảm giác sau một khắc sẽ vì tim đập quá nhanh mà hít thở không thông, toàn bộ đầu cô loạn rừng rực dính như keo giống nhất oa mạo phao cháo, khiến cho cô không thể suy nghĩ, cũng làm cho cô không thể cự tuyệt Tạ Thư Dật đến tìm lấy những ngọt ngào thuộc về cô, cô chỉ có thể giống một sợi tơ hoa gắt gao bám vào cây thanh tùng thẳng tắp Tạ Thư Dật này.
Nụ hôn này, dài như vậy, cuồng nhiệt như vậy, gần như khiến cho toàn bộ nước hồ bơi đều sôi trào lên vì cảm xúc thăng hoa mãnh liệt của hai người.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhiệt độ dây dưa giữa môi lưỡi Hải Nhạc từ từ tản đi, Tạ Hải Nhạc mới có thể hít thở không khí trong lành, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không có lấy một tia khí lực, vẫn như cũ toàn thân mềm yếu ngồi phịch trong lòng hắn.
Tạ Thư Dật nhẹ nhàng đặt đầu cô ở trước ngực của mình, cô nghe được tiếng tim đập hỗn loạn mà mạnh mẽ hữu lực của hắn, đập nhanh như vậy gấp như vậy, cùng với tiếng tim đập của cô kẻ xướng người hoạ, không biết vì sao, cô lại không muốn cứ vậy mà rời khỏi l*иg ngực của hắn, cô vụиɠ ŧяộʍ tham luyến từng trận hơi thở nam tính từ trên người hắn truyền đến, mà tay Tạ Thư Dật lúc này đang ôn nhu nhẹ vuốt ve mái tóc của cô, ôn nhu vỗ về gương mặt của cô, mang theo một cảm giác tê dại ngứa ngáy yếu ớt, tê ngứa đến trong lòng Hải Nhạc rồi.
“Hải Nhạc…Hải Nhạc… Hải Nhạc…” Tạ Thư Dật cúi đầu gọi tên cô từng tiếng, cho tới bây giờ Hải Nhạc cũng không biết tên tớ khi được hắn gọi như thế, lại có thể làm cho trái tim cô không thể khống chế mà rung động, đúng vậy, lòng của cô, vậy mà lại vì hắn gọi vài tiếng mà rối loạn!
Hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa sát vào nhau, tất cả đều tĩnh lặng như vậy, mà lại ấm áp như vậy, Tạ Thư Dật ôm cô thật cẩn thận, sợ mình bất cẩn một cái sẽ phá vỡ bầu không khí ngọt ngào này.
Hải Nhạc từ từ tỉnh lại từ giữa mê say, cô có chút mê mang, tại sao cô lại biến thành cái dạng này? Đúng ra là cô phải cự tuyệt hắn mới đúng, vì sao đến cuối cùng, cô lại giống như bị say mê cuốn vào?
“Buông!” Hải Nhạc hai tay dùng sức muốn đẩy l*иg ngực rộng lớn của hắn ra.
Tạ Thư Dật lại càng ôm cô chặt hơn, nói: “Tiểu Hải Nhạc, tôi cảm thấy em cũng rất hưởng thụ nụ hôn này a.” (vâng, hai người thì hưởng thụ, tôi đây…)
Nghe ra trong giọng nói hắn có chút trêu chọc, trong lòng Hải Nhạc vừa tức vừa vội.
“Cái này cũng không tính là gì, nếu như có con trai khác hôn tôi như vậy, tôi nghĩ, tôi cũng sẽ như vậy thôi!” Miệng cô nói cứng.
Tạ Thư Dật nghe cô vừa nói như thế, giận tím mặt la: “Em dám! Em dám cứ để cho nam sinh khác hôn em!”
Ngón tay hắn mơn trớn trên môi của cô, nói: “Nơi này, chỉ thuộc về tôi! Tôi hôn, chỉ có tôi!”
Trong lòng Tạ Hải Nhạc cũng rất tức giận, cô dùng sức đẩy hắn ra, vừa chậm rãi lui ra sau.
“Tạ Thư Dật, chúng ta anh em! Mặc kệ anh có thừa nhận người em gái này hay không, nhưng ở trong mắt người khác, anh chính là anh trai tôi!” Cô nói to.
Tạ Thư Dật đặt ngón tay vừa vuốt phẳng môi cô ở bên môi của tớ, giống như trên ngón tay còn chứa mùi thơm ngát của đôi môi đỏ mọng kia, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, muốn hít hương thơm vào xoang mũi.
“Tạ Hải Nhạc, cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em là em gái của tôi! Mà em, cho tới bây giờ em cũng chưa từng chính thức gọi tôi một tiếng anh! Người khác thấy? Cho người khác đi gặp quỷ đi!” Hắn nói.
Tạ Hải Nhạc đau khổ lắc đầu, nói: “Tạ Thư Dật, xin anh, anh muốn đùa giỡn với tôi, xin đổi một loại trò chơi khác được không? Cái loại này, tôi thật sự chịu không được, anh hận tôi, ở trong lòng anh, tôi chỉ là một món đồ chơi hay ho của anh mà thôi, trước giờ anh đều chưa từng nghĩ tới tôi cũng là người, tôi cũng không muốn sống những ngày làm một thứ đồ chơi này!”
Tạ Thư Dật vừa nghe cô nói như thế, ánh mắt sáng rực đi về phía cô, Hải Nhạc kinh hoảng lui về phía sau trong nước, nhưng Tạ Thư Dật càng nhanh hơn cô, hắn đi đến bên người Tạ Hải Nhạc, hai tay đột nhiên nâng lên đặt ở trên vai Hải Nhạc, Hải Nhạc không tự chủ được run run.
“Tạ Hải Nhạc, nếu như không muốn sống loại ngày làm một thứ đồ chơi này, có cách khác.” Tạ Thư Dật nói.
“Cách gì?” Tạ Hải Nhạc phòng bị nhìn hắn.
Tạ Thư Dật một cái chớp cũng không trong chớp mắt nhìn cô, gằn từng tiếng: “Không cự tuyệt tôi hôn em, đừng cự tuyệt, chỉ cần em không kháng cự nụ hôn của tôi, tôi đồng ý, về sau tôi sẽ không tìm em gây phiền toái!”
Chẳng lẽ, về sau hắn vẫn muốn hôn cô như vậy sao? Cái này sao có thể được chứ? Không thể cứ như vậy nữa!
“Không được!” Cô quả quyết cự tuyệt.
“Không, em không có quyền cự tuyệt, tôi muốn làm như vậy, tôi sẽ làm như vậy, em tất phải chịu!” Tạ Thư Dật thấy cô quả quyết cự tuyệt, nổi giận, bá đạo gạt bỏ cự tuyệt của Hải Nhạc.
“Tạ Thư Dật, anh không thể buông tha cho tôi sao?” Hải Nhạc khẩn cầu nhìn hắn.
“Không thể, cũng chưa từng nghĩ muốn tha cho em! Từ nhỏ em đã nhất định là…” Tạ Thư Dật dừng lại một chút, “…đồ chơi của Tạ Thư Dật tôi!”
Nghe hắn nói như vậy, trong mắt Hải Nhạc lăn ra những giọt nước mắt thật to.
Tạ Thư Dật thấy cô đau khổ như vậy, trong lòng đột nhiên có một tia ẩn ẩn đau nhè nhẹ, hắn nhịn không được nói: “Trừ ôm em hôn em, tôi sẽ không làm gì khác với em, chuyện này em không cần lo lắng.”
“Thật vậy chăng?” Hải Nhạc mở to hai mắt, đột nhiên trong mắt cũng toả sáng ra một thứ ánh sáng rực rỡ, thứ hào quang này, làm cho Tạ Thư Dật xém chút nữa đã thất thần, hắn như mê muội gật gật đầu: “Thật, tôi nói là thật, em nên thử tin tưởng tôi một lần!” (sao giống… hai bé con nít đang lừa nhau quá…)
Hải Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô giơ tay lên muốn lau đi nước mắt trên mặt, Tạ Thư Dật đột nhiên ngăn lại tay cô nói: “Tôi đến.”
Hải Nhạc kinh ngạc thả tay xuống, Tạ Thư Dật cúi đầu, nhẹ nhàng liếʍ đi nước mắt trên mặt cô, Hải Nhạc run rẩy một chút, nhưng cũng không kháng cự, Tạ Thư Dật hài lòng hôn lên mắt cô, nhẹ nhàng hút đi lệ vương trong mắt, sau đó, đôi môi từ từ theo khóe mắt trượt đến chóp mũi, lại từ chóp mũi dừng trên môi của cô.
“Tôi không hôn đủ em, tôi còn muốn thêm dư vị một chút nữa.” Tạ Thư Dật khàn khàn nói, hắn lại ôm Hải Nhạc vào trong ngực, lại cùng Hải Nhạc tiếp tục nụ hôn ngọt ngào có thể làm cho hắn say lòng kia. Hải Nhạc thì trong lúc Tạ Thư Dật dùng nụ hôn để trừng phạt đe dọa hạ đã học bơi xong, cô thậm chí có thể nín thở trong nước đến ba đến ban phút, cái này phải kể công nhờ Tạ Thư Dật dạy dỗ, càng phải kể công những nụ hôn bất tận của hắn, cô nhờ giữa lúc hôn hít từ từ học được nín thở.
Mà Tạ Thư Dật quả nhiên giữ lời, chỉ cần để cho hắn hôn cô, hắn sẽ không còn tìm cô gây phiền phức, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy cô đứng chung với Thích Hán Lương, hắn sẽ giận dữ, nhưng cho dù có giận cách mấy, cũng sẽ không nhốt cô vào phòng tối nữa, mà chỉ hôn cô, hôn cô, thẳng đến khi cô chịu không nổi nói về sau sẽ không đến gần Thích Hán Lương nữa, hắn mới chịu buông tha.
Có điều là, Hải Nhạc cũng phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái, bình thường cô vốn rất được nam sinh yêu mến, sau này lại khiến cho một vài nam sinh từng ngưỡng mộ cô vừa gặp cô lập tức xun xoe bỏ chạy, điều này làm cho cô cảm thấy kỳ lạ, cho đến một ngày kia, có một nam sinh không sợ chết thổ lộ với cô, nghe nói ngày hôm sau lập tức bị một đám nam sinh mạc danh kỳ diệu đánh hội đồng, còn cảnh cáo nam sinh kia, không thể tới gần Tạ Hải Nhạc, nghe một cái tin đồn sai lè như thế, cô đã biết ai đứng sau lưng làm cho những nam sinh hâm mộ cô biến thành nam sinh thấy cô như thấy quỷ rồi, là Tạ Thư Dật, chính hắn không muốn cho những nam sinh kia đến gần cô!
Cũng được, cô cũng không thích mấy tên loai choai này cứ mặt dày đến quấy rầy cô, vì cô không có ý kiến gì, khiến cho Tạ Thư Dật càng trầm trọng thêm, càng về sau nam sinh ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không được, nam sinh đυ.ng tới lúc cô đang ở cùng với Tạ Thư Dật, trong tình trạng bất khả kháng, đành phải che hai mắt của tớ, không che sao có thể đi chứ, bằng không sợ sẽ bị mạc danh kỳ diệu đánh đập và đe dọa a!
Vì thế, khắp trong trường học đều đồn Tạ Thư Dật siêu yêu thương em gái đủ loại sắc thái, khi tin đồn kia rơi vào tai Thích Hán Lương, chỉ thấy Thích Hán Lương thản nhiên cười, chỉ có hắn biết, chỉ có hắn hiểu được, nam sinh này, không phải là siêu yêu thương em gái, mà là, siêu thích ăn giấm chua! Không muốn nam nhân khác theo đuổi nhúng chàm Tạ Hải Nhạc, chỉ sợ liếc mắt nhìn cũng không được! Sức ghen thật mãnh liệt! Lòng độc chiếm thật đáng sợ!
Chỉ có điều xem ra, ngay cả Tạ Hải Nhạc cũng chưa hẳn đã biết anh trai của cô không phải có tình cảm anh em với cô, mà là một loại tình cảm cấm kị khác không thể nói ra!
Mà hắn, chắc hẳn Tạ Thư Dật đã cảnh cáo Tạ Hải Nhạc, không làm sao cho hắn cơ hội tới gần cô, cho dù tiếp cận được cô, cô cũng vô cùng cung kính mở miệng một tiếng “Thưa thầy”, nếu tôn kính hắn như vậy, cho dù có vài lời muốn nói, sao có thể không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng trước mặt học sinh? Vì duy trì hình tượng thầy người ta, hắn đành phải chôn vài lời muốn nói thật sâu dưới đáy lòng, tình cảm giấu kín kia, giống như nham thạch nóng chảy, làm phỏng trái tim của hắn, lúc nào cũng chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ bùng phát như núi lửa.
Hắn cầm lấy tấm hình hắn chụp chung với Hải Nhạc, cố ý cắt nhỏ kẹp trong lưng ví, chỉ có hắn có thể nhìn thấy, có đôi khi rảnh rỗi, hắn lại lật tấm hình kia qua xem, đợi cô lớn lên thật là một quá trình dài lê thê a! Phải chờ tới khi nào thì được đây? Thật sự khiến cho lòng hắn nóng như lửa đốt!
Từ khi Thích Hán Lương có một cọc tâm sự mang tên Hải Nhạc này, ngay cả lòng vui hưởng lạc cũng phai nhạt, mà bà mẹ luôn cứ lo lắng hôn nhân đại sự của hắn, thấy hắn vẫn không có bạn gái cố định, lại nhiệt tình thu xếp xem mắt cho hắn.
Thích Hán Lương hắn còn chưa thất bại tới mức phải xem mắt mới có thể tìm được một nửa còn lại của tớ, trong lòng hắn đang có một tiểu thiên sứ đóng chiếm, mà hắn nhất định phải chờ tiểu thiên sứ lớn lên mới được, làm sao lọt vào mắt mẹ già, hắn lại biến thành “ế nam” khiến người ta rồi vậy nè?
Lần xem mắt này, hắn vốn rất muốn từ chối, nhưng mẹ già nói là con gái một vị quan lớn, đã hẹn xong rồi, nếu không đi, chẳng phải làm cho mặt mũi con người ta đi quét rác sao, hắn đành phải cố mà nhận lời lão mẹ.
Khi hắn đi vào quán ăn Nhật được hẹn tên là Ẩm thực Kawasaki, nghe nói quán này làm ăn rất tốt, ít nhất phải hẹn trước một tuần, xem ra, lão mẹ đã chuẩn bị cho hắn đủ công phu, vì thế, Thích Hán Lương đã gặp cô gái cần xem mắt kia, rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, lời nói cũng không thể tìm ra sai sót gì, không hổ là con gái trong nhà quan lớn, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà, Thích Hán Lương lại thiếu thiếu hứng thú.
“ ba, ba nói, bây giờ ba nhất định sẽ gửi tiền vào tài khoản của con, tại sao cứ gạt con thế?”
Bỗng, hắn đột nhiên nghe được một giọng nói, trong lòng hắn cả kinh, tại sao cô lại ở chỗ này?
Hắn nhìn lại, thấy một cô gái mặc quần áo vàng nhạt đang đứng gọi điện thoại.
Thân ảnh này rất giống Hải Nhạc, khi hắn nhìn thấy cô gái quay mặt lại, hắn nhịn không được hô nhẹ một tiếng: “Hải Nhạc?!”
“Hải Nhạc? Ai là Hải Nhạc?” Cô gái xem mắt đang ngồi đối diện hắn trát mù tạc lên miếng cá sống hỏi.
Thích Hán Lương quay đầu lại giải thích với cô: “Là một học trò của anh.”
“Nha.”
Khi Thích Hán Lương quay đầu lại lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng vàng nhạt kia nữa, hắn đứng lên chạy theo ra bên ngoài, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng màu vàng nhạt kia, hắn đành phải quay ngược về, khách sáo hỏi cô gái có muốn hắn đưa cô về nhà không, cô gái nghe ra ý tại ngôn ngoại, từ chối, xem mắt không giải quyết được gì, mà hình bóng màu màu vàng nhạt kia, vẫn cứ quanh quẩn trong lòng Thích Hán Lương mãi.
Đến thứ Hai, hắn thừa dịp Hải Nhạc sang giao bài tập ngữ văn cho cả lớp, lên tiếng hỏi Hải Nhạc: “Hải Nhạc, hôm kia tôi thấy em ở Kawasaki, tôi còn gọi tên em, nhưng em chẳng những không để ý tới tôi, ngược lại còn chạy trốn không thấy bóng dáng, tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?”
“Thầy ơi, hôm thứ bảy em đi học bơi mà, em cũng không có đi đâu ra ngoài, càng không có đi tới cái chỗ Kawasaki gì đó, chắc thầy nhận lầm người thôi phải không?” Hải Nhạc ngạc nhiên nói.
“Sao vậy được? Hôm đó em mặc một bộ áo màu vàng nhạt, tết tóc đuôi ngựa, tôi nghe giọng rõ ràng là em, quay mặt lại cũng rõ ràng là em a!” Thích Hán Lương buồn bực, “Là tôi nhìn lầm rồi?”
Chẳng lẽ là mắt hắn xuất hiện ảo giác, trên đời này làm gì có người nào giống nhau như vậy chứ? Thật sự là do hắn quá nhớ nhung, mà nhìn cô bé kia tưởng tượng thành Hải Nhạc sao? Thật đúng là bẽ mặt a!
“Thầy ơi, chắc là thầy nhìn lầm rồi, nếu như em nhìn thấy thầy, không cần thầy gọi, em đương nhiên sẽ đến chào thầy trước, bởi vì, thầy là thầy của em mà.” Tạ Hải Nhạc ôn nhu nói.
“Nga, có thể là tôi nhìn lầm rồi, thật ngại quá.” Thích Hán Lương xấu hổ nói.
“Thật ra cũng không sao đâu, đôi khi em đi trên đường cũng nhận lầm người mà.” Hải Nhạc cười cười nói.
Nhìn bóng lưng Hải Nhạc rời đi, Thích Hán Lương càng thêm phiền muộn, rõ ràng chính là cái bóng dáng này a, chỉ không phải là mặc đồng phục mà thôi, chẳng lẽ thật sự mình hoa mắt nghễnh ngãng rồi? Thật đúng là quá huyền bí đi!
Sau khi tan học, Hải Nhạc về nhà, mẹ Hải Nhạc rảnh rỗi hiếm có, lôi Hải Nhạc đi theo bà đặt may lễ phục cao cấp, mà sinh nhật Hải Nhạc cũng đã sắp tới rồi, thuận tiện cũng may cho cô một bộ váy lễ phục dùng để tối ngày sinh nhật sẽ mặc.
Hải Nhạc vừa mới đo người xong, điện thoại vang lên, vừa nhìn, thấy là Tạ Thư Dật gọi tới, cô vội vàng chạy ra bên ngoài nghe điện thoại.
“Em đang ở đâu? Còn không mau trở về! Không phải tôi đã nói với em rồi, chị của Đế Uy mới về từ nước ngoài, mời chúng ta đi ăn cơm, vậy mà em còn không biết lại chạy đi đâu nữa!” Tạ Thư Dật ở bên kia mất kiên nhẫn nói.
“Nga, anh đi trước đi, tôi đang đi theo mẹ làm lễ phục, ở chỗ nào? Tôi về nhờ bác Cương đưa qua là được.” Hải Nhạc vội vàng nói.
“Ở Kawasaki, một quán ăn Nhật, bác Cương biết đó, được rồi, lại đây nhanh lên!”
Tạ Thư Dật ở bên kia nói với Hải Nhạc xong lập tức cúp điện thoại, sau đó nói với Đế Uy và chị gái Đế Uy, Long Tương Tư: “Tôi ra ngoài đợi nó, nó là một con quỷ lơ mơ, tôi sợ nó tìm không thấy.”
Tạ Thư Dật đến đại sảnh chờ Hải Nhạc, không biết qua bao lâu, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh mặc áo màu lam nhạt vội vàng đi về bên này, không phải Hải Nhạc thì là ai?
Hắn bước nhanh tới đón, kéo cô vào trong lòng, nói: “Sao bây giờ mới đến?”
Thấy cô kinh ngạc nhìn hắn, hắn bá đạo chặn môi cô lại, hôn cô đến thiên hoa mắt chuyển ngã vào trong ngực của hắn, hắn mới vừa lòng buông tha cô.
Đúng lúc ấy, di động vang lên rồi, hắn tự tay tiếp nhận: “Ê?”
“Tôi đang ở cửa Kawasaki, anh đang ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ôn nhu.
Tạ Thư Dật kinh ngạc ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều đang đứng ngay cửa, hắn lại cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, cô rõ ràng cũng là Hải Nhạc a!
Hắn, đang gặp quỷ sao?
Cô gái nhanh chóng đẩy hắn ra, nâng tay lập tức cho hắn một cái tát!
Tạ Thư Dật bị đánh kinh ngạc không thôi, hắn lại ngẩng đầu nhìn Hải Nhạc chỗ cửa đang từ từ đi về phía hắn, cũng thấy được cô gái đứng ở trước mặt hắn, thay đổi sắc mặt hết cả.
Không phải là hắn thật sự gặp quỷ, hai người Hải Nhạc giống nhau như đúc a! Chỉ là mặc quần áo khác nhau mà thôi!
Cô bước nhanh đi về hướng bên này, dùng một giọng run run hỏi: “Xin hỏi… chị là Trì Hải Hoan sao?”
Cô gái đã đánh Tạ Thư Dật một bạt tai cũng kinh ngạc nhìn Hải Nhạc, cũng dùng một giọng run run trả lời: “Tôi là… tôi là Trì Hải Hoan, cậu là… cậu là Hải Nhạc sao?”
Trong mắt Hải Nhạc ứa ra một đống nước mắt, cô khóc chạy tới chỗ cô gái có hình dạng giống cô như đúc, hơn nữa còn ôm lấy cô ta.
“Chị, chị, thật không ngờ em sẽ gặp mặt chị! Em là Hải Nhạc, em là em của chị! Em rất nhớ chị! Rất nhớ chị a! Mẹ cũng rất rất nhớ chị a! Sao chị không đến tìm bọn em thế?” Hải Nhạc khóc lớn nói.
“Em à, chị cũng nhớ em, chị cũng rất rất nhớ em a! Nhưng mà, nhiều năm qua chị cũng không biết các em đã đi đâu, chị tìm không thấy các em a! Chị vẫn cho là mẹ và em không quan tâm chị nữa rồi!” Cô gái giống Hải Nhạc như đúc cũng khóc lớn nói.
“Không có, mẹ từng đi tìm chị, nhưng mà, người đàn bà kia không cho bọn em gặp chị a! ba cũng nói không cho bọn em gặp chị, nói chị sống sung sướиɠ hơn bọn em nhiều, không cần bọn em đi thăm chị, sau đó em với mẹ cũng không đi tìm chị nữa! Sau này, các chị chuyển đi, ngay cả cái số điện thoại ba cũng không để cho bọn em, người hầu trước kia cũng bị thôi việc, bọn em cũng không tìm được chị nữa a! Sau đó mẹ mang em rời khỏi chỗ ở cũ của bọn em, cũng không hề nhìn thấy chị! Chị, chị, em rốt cuộc nhìn thấy chị rồi! Em đã cho rằng đời này em sẽ không còn được gặp lại chị nữa!” Hải Nhạc khóc nức nở đầy nước mắt.
Tạ Thư Dật cau mày, hắn đã hôn lầm người rồi sao?
Hắn không khỏi đứng bên cạnh không ngừng hộc nước miếng.
Một màn hai tỷ muội gặp nhau cảm động cũng không làm Tạ Thư Dật cảm động nổi, hắn bận chán nản mình đã hôn lầm người, hắn thậm chí ngay cả Hải Nhạc cũng nhận sai, lại đi hôn chị em gì đó của Hải Nhạc!
Em à, trước giờ em sống có được không?” Hải Hoan chùi nước mắt trên mặt Hải Nhạc, hỏi.
Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật một cái, sau đó lại nước mắt dâng trào nói với chị: “Em sống tốt lắm, mẹ cũng sống tốt lắm.”
“Tốt là tốt rồi.” Hải Hoan gật gật đầu, cũng lau nước mắt trên mặt mình.
Hải Nhạc nhìn cô, hỏi: “Chị, vậy còn chị thì sao? Mấy năm nay chị sống có tốt không?”
Trì Hải Hoan cười gượng nói: “Cũng được.”
Hải Nhạc tò mò hỏi: “Vậy đêm nay sao chị lại có mặt ở đây? Là đi theo các cậu tới ăn cơm à?”
Trì Hải Hoan có chút xấu hổ, ấp úng nói: “Chị làm công ở trong này.”
“Cái gì?” Hải Nhạc Tạ Thư Dật gần như đồng thanh.
“ ba đã sắp phá sản rồi, cái xú nữ nhân kia, xoắn của ổng một số tiền lớn chạy đi với một tên tiểu bạch kiểm, ổng đã sắp vô lực xoay chuyển.” Lúc Hải Hoan nói lên, nước mắt lại chảy xuống.
Hải Nhạc khóc lên: “Chị thật đáng thương, mấy năm này chắc chắn chị sống không tốt, vậy mà sa sút đến nông nỗi phải đi làm công.”
“Ai da, đừng khóc được không? Khóc thành xấu xí luôn, khó coi chết đi được!” Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc khóc đến thương tâm như vậy, có chút đau lòng.
Trì Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật một cái, làm cẩn thận nghía Tạ Thư Dật, cô ngây ngẩn cả người, hắn thật không phải là đẹp bình thường a! Vừa nghĩ tới hành động cưỡng hôn mới vừa rồi của hắn, trong lòng đột nhiên không còn tức giận như trước nữa.
Tạ Thư Dật sắc bén nhìn lại cô, Trì Hải Hoan vội vàng chỉnh đốn luống cuống của mình một chút, lại nhìn Hải Nhạc, ngập ngừng hỏi: “Hải Nhạc, anh ta là ai vậy?”
Hải Nhạc lau lau nước mắt, chần chừ nhìn Tạ Thư Dật một cái, nói với cô: “Đó là anh hai.”
Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, cũng cho Hải Nhạc một cái ánh mắt uy hϊếp.
“Anh hai?” Trì Hải Hoan có chút kinh nghi.
Hải Nhạc nghĩ nghĩ, có chút cố sức nói: “Mẹ gả cho một người ba, anh ta là con trai của người ba đó.”
Tạ Thư Dật lại hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi, tiết mục chị em quen biết nhau nên kết thúcchứ?” Hắn có chút mất kiên nhẫn nói.
Kỳ thật bây giờ, đối với ai hắn đều có kiên nhẫn như nhau, nhưng lần này hắn cũng có chút không nhịn được.
Trì Hải Hoan này vừa xuất hiện, lực chú ý của Hải Nhạc, hoàn toàn chuyển lên trên người của cô ta hết! Phiền chết!
Hải Hoan suy nghĩ sâu xa nhìn hắn một cái.
“Em à, chị nghĩ, em sống hẳn là cũng không tốt lắm.” Cô nói.
Hải Nhạc hoảng sợ, không nhịn được nói: “Làm sao chị biết?”
“Xem thái độ với cách nói chuyện của người kia thì biết.” Trì Hải Hoan nói.
Tạ Thư Dật kéo Hải Nhạc ra trước người, cười nhạt nói với Hải Hoan: “Ai nói? Em ấy sống không biết có bao nhiêu tốt nữa kìa!”
Tạ Hải Nhạc muốn tránh thoát hắn, Tạ Thư Dật lại sống chết cũng không buông ra, một màn này dừng trong mắt Trì Hải Hoan, trong mắt của cô hiện lên một tia nghiền ngẫm.
“Lúc nãy anh đường đột với tôi, muốn nói thế nào?” Trì Hải Hoan đột nhiên nói.
Tạ Thư Dật có chút xấu hổ, sau đó trừng mắt nhìn cô một cái, nói: “Cô cũng đã ra tay, sớm trả lại cho cô rồi!”
Hải Nhạc mạc danh kỳ diệu nhìn bọn họ, như mây trong sương mù.
“Hai người đang nói cái gì? Đường đột cái gì, ra tay cái gì?”
Tạ Thư Dật lại trừng mắt nhìn Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan mỉm cười, nói: “Không có gì, nói cho vui ấy mà, đúng rồi, hai người tới đây chơi với bạn đấy sao?”
“Đúng vậy a.” Hải Nhạc gật gật đầu, “Chị, đi với bọn em đi.”
Hải Hoan do dự một chút nói: “Chút nữa chị phải đi làm.”
“Chị thật vất vả a.” Hải Nhạc nhịn không được lại rơi lệ, “Có thể không làm không? Chị còn nhỏ như vậy.”
“Không làm?” Trì Hải Hoan thở dài một hơi, “Không làm chị sẽ chết đói.”
“ ba không chăm sóc cho chị sao?” Hải Nhạc tức giận hỏi.
“Chính ông ấy cũng tự thân khó bảo toàn, chỉ sợ chỉ có thể chăm sóc được chính ông ta thôi.” Hải Hoan chua xót nói.
“Chị… chị… chị lại sa sút đến tận thế này, sao lúc trước không đi theo mẹ với em chứ?” Hải Nhạc nước mắt rơi lã chã.
“Ai, em à, đừng nói những thứ này, cho chị điện thoại em đi, sau này chị sẽ tìm em, sắp tới giờ rồi, chị phải đi làm.” Hải Hoan nói.
“Nga, dạ, chị, chị không đi ăn cơm với bọn em sao? Khi nào thì xong việc, em chờ chị, đến lúc đó đưa chị về nhà gặp mẹ được không?” Hải Nhạc nói.
Hải Hoan có chút mừng rỡ, lại có chút chần chừ, còn có một chút hối hận khó hiểu, cô nói: “Chị không biết mẹ có vui mừng khi nhìn thấy chị hay không nữa.”
“Mẹ nhất định sẽ rất vui khi gặp lại chị mà, chị, chị cũng là con gái của mẹ, làm sao mẹ có thể không vui chứ, mẹ lúc nào cũng nhớ chị hết.” Hải Nhạc vội vàng nói.
Hải Hoan mang theo một tia xấu hổ, nói: “Chị sợ mẹ trách trước kia không đi với mẹ.”
“Không có không có, mẹ nói, mẹ tôn trọng lựa chọn của chị, mẹ vẫn luôn nhớ chị lắm.” Hải Nhạc nói.
Nước mắt Hải Hoan lại lăn xuống, nghẹn ngào nói: “Là chị… là chị thật xin lỗi mẹ.”
“Chị không có lỗi với mẹ đâu, thật đó, khi nào thì xong việc, em chờ chị.” Hải Nhạc nói.
“Phải tới 12 giờ, chị làm ca tối.” Hải Hoan nói.
Đúng lúc này, có người lại đó quát: “Trì Hải Hoan! Giao ca rồi, còn đang lề mề cái gì? Lẹ lên!”
“Nga, tới liền!” Hải Hoan xoa xoa nước mắt, “Nhạc Nhạc, cho chị số điện thoại, bằng không, ngày mai đi, ngày mai chị sẽ đi gặp mẹ.”
“Cũng tốt, đến lúc đó em với bác Cương sẽ tới đón chị.” Hải Nhạc gật gật đầu.
“Bác Cương? Bác Cương là người ba kia sao?” Hải Hoan hơi hơi nghi ngờ.
“Không phải, là bác tài xế.” Hải Nhạc nói.
“Nga? Vậy… nhà mới của em, điều kiện gia đình rất tốt à?” Hải Hoan bật thốt.
Tạ Thư Dật đứng bên cạnh khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Hết chưa vậy? Nhanh lên! Mọi người đang chờ sốt ruột đó!” Tạ Thư Dật nói.
“Nha.” Hải Nhạc lập tức tranh thủ ghi số điện thoại của mình cho chị, cũng trách cứ Tạ Thư Dật, “Sao anh lại có thể như vậy chứ? đó là chị của tôi!”
“Chị của em, không phải cũng là của tôi!” Tạ Thư Dật đảo mắt.
“Anh… thật sự không thể nói lý!” Hải Nhạc tức muốn chết.
“Không cần em nói lý! Đi thôi!” Tạ Thư Dật đã rất hết kiên nhẫn rồi, kéo Hải Nhạc bước đi, liếc cũng không thèm liếc Hải Hoan bên cạnh một cái.
Cho dù cô ta và Hải Nhạc giống nhau như đúc đi chăng nữa, thậm chí hắn nhận lầm còn hôn cô ta, nhưng, khi biết cô ta không phải là Hải Nhạc, trong lòng hắn thậm chí còn có chút bài xích, trực giác khiến cho hắn không thích cô gái này.
Đôi mắt của Hải nhạc, nhìn một cái sẽ lộ vẻ ôn nhu và trong trẻo, giống như chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấu sâu trong nội tâm của cô vậy, mà Trì Hải Hoan, trong mắt ánh mắt của cô ta, rất là lập lòe, làm người ta đoán không ra. Ánh mắt, là cửa sổ tâm hồn, hắn không thích ánh mắt lập lòe của cô ta, cho nên, hắn cũng không thích người này, cho dù cô ta có giống Hải Nhạc đi nữa!
“Chị, nhớ kĩ đêm mai a, em sẽ tới đón chị đó, buổi tối em về nhà sẽ nói cho mẹ, em đã tìm được chị.” Hải Nhạc quay đầu nhìn Hải Hoan nói.
Hải Hoan gật gật đầu: “Đi đi, đừng để cậu chờ lâu.”
Cô đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Người đàn ông này, là một người rất kỳ lạ, giống như, hắn xông tới lập tức hôn cô, thì ra chỉ xem cô thành Hải Nhạc thôi! Xem ra, hắn không chỉ là anh hai của Hải Nhạc đâu!
Cô không nhịn được đưa thay sờ sờ môi của mình.
Đó là nụ hôn đầu của cô, lại bị người đàn ông này xông lên lập tức hôn mất! Cô thậm chí cũng không biết chuyện diễn ra thế nào, thậm chí ngay cả mặt của hắn cũng không nhìn thấy rõ ràng nữa, nhưng mà, kỹ thuật hôn của hắn lại rất cao siêu, nụ hôn kia, lại có thể làm cho tim cô không tự chủ được đập dồn rồi, trầm mê mất!
Chỉ có điều, cô vẫn còn có chút tức giận, nào có ai vừa tới lập tức hôn cô như vậy? Vẫn còn có hơi quá đáng, cô liền nâng tay cho hắn một cái tát biểu hiện sự tức giận của mình.
Còn tưởng rằng hắn là khách tới thích cô muốn trộm hương, thì ra chỉ là xem cô thành Hải Nhạc?!
Mặt Trì Hải Hoan, âm trầm xuống.