Lời của hai vị đại nhân bay vào trong lỗ tai hai anh em, Thư Dật và Hải Nhạc không nhịn được cũng bắt đầu đánh giá lẫn nhau.
Hôm nay Tạ Thư Dật cũng mặc một bộ tây trang màu trắng, thân hình của hắn cao lớn cân xứng như người mẫu, bên trong áo ba-đờ-xuy là một cái sơ mi màu đen, không thắt caravat cũng không cài nút áo trên cùng, lộ ra vùng xương quai xanh màu tiểu mạch tráng kiện, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng cao quý mà mang theo một thứ ngạo khí lười nhác không kềm chế được. (quyến rũ quá đê)
“Ngọc thụ lâm phong”, là từ mà Tạ ba ba gán cho hắn, thật sự hắn rất xứng ban chữ này, Hải Nhạc thầm nói.
Mà Tạ Thư Dật, cũng dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Tạ Hải Nhạc, trước đây khi cô ta vẫn mặc đồng phục và trang phục bình thường đúng là một con vịt con xấu xí, cho dù không phải vịt con xấu xí, cho tới bây giờ hắn cũng không thấy cô ta có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng hôm nay, chỉ một cái váy với một chút trang điểm sơ sơ, cô ta liền biến thành thiên nga trắng tỏa sáng rực rỡ làm cho hắn cũng phải kinh hãi.
Hôm nay cô ta đến Hứa gia, tuyệt đối sẽ tỏa sáng nhất định có thể thu hút ánh mắt không ít nam sinh cho xem! Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kì không thoải mái, hắn không khỏi nhíu mày.
Đột nhiên, hắn bắt gặp ánh mắt Hải Nhạc đang vụиɠ ŧяộʍ đánh giá hắn, không khỏi khó chịu nói: “Nhìn cái gì vậy!”
Bị hắn rống một cái, Hải Nhạc sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng mà, trong lòng lại có chút không cam lòng, hắn cho hắn là ai, liếc mắt nhìn cũng không được sao?
“Anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn anh chứ? Anh đã xem tôi, tôi đây nhìn anh, cũng không có cái gì đáng chỉ trích a.” Hải Nhạc ôn nhu nói.
“Cô” Tạ Thư Dật dừng bước, không phải bây giờ cô ta càng ngày càng có can đảm rồi chứ?
Hải Nhạc vẫn cúi thấp đầu bước tới không biết hắn đột nhiên ngừng lại, một đầu liền tiến công vào l*иg ngực của hắn.
“Ngô” Cô ôm cái mũi bị đâm đau, mũi ê ẩm đến mức cô phải rơi nước mắt.
Tạ Thư Dật vốn muốn rống cô tiếp,lại thấy bộ dạng côchật vật thế kia, tự nhiên cảm thấy vừa bực tớ vừa buồn cười.
“Ngu ngốc, cô đi đường cũng không mở to mắt được sao?” Hắn hừ lạnh một tiếng nói.
“Tôi” Hải Nhạc ấp úng, trong lòng cũng đang âm thầm mắng, tôi ngu ngốc, anh mới ngu ngốc! Đang đi đứng bình thường, tự nhiên lại dừng lại!
“Đi thôi!” Tạ Thư Dật không rống cô nữa, chỉ dùng sức lôi cô, dắt cô đi đến trước xe hơi thể thao của hắn, không chút khách khí đẩy cô vào trong, hại chân Hải Nhạc thiếu chút nữa trẹo luôn.
Hải Nhạc mới kéo dây an toàn, xe thể thao liền gầm rú xông về phía trước, Hải Nhạc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch hết, trước kia cô chưa từng ngồi xe Tạ Thư Dật, cũng không biết hắn lái xe lại nhanh như vậy.
Nhìn khuôn mặt Hải Nhạc trắng bệch, Tạ Thư Dật lại hừ lạnh một tiếng nói: “Nhát gan!”
Hắn đạp chân ga, tốc độ lại tăng nhanh, hắn thích thú nhìn bộ dạng vô thố của Tạ Hải Nhạc, nếu vô thố của cô là do hắn mà ra, hắn rất có cảm giác thành tựu. (biếи ŧɦái quá anh hai ơi)
Khi xe thể thao của hắn đi vào đại môn Hứa gia, hắn mới “Két” một tiếng dừng lại, bấm còi, cổng Hứa gia từ từ mở ra, hắn chạy xe đi vào.
Xuống xe thì đầu óc Hải Nhạc hoàn toàn mê muội, hoàn hảo là kiểu tóc của cô đều dùng kẹp cố định tốt, bằng không, tóc của cô, nhất định sẽ bị gió thổi thành kiểu tóc của lệ quỷ mất.
Anh em họ Hứa bước lại đón, Tạ Thư Dật hỏi Tạ Hải Nhạc: “Cô có chuẩn bị lễ vật chưa?”
Qua cơn choáng váng chóng mặt Hải Nhạc mới nhớ tới tớ và mẹ vòng vo cả một ngày, vậy mà lại không có đi chuẩn bị quà sinh nhật tặng cho người ta.
Tạ Thư Dật thấy mặt cô thế kia, lắc đầu nói: “May mà ba có chuẩn bị tốt.”
Hắn lấy trong xe ra hai cái hộp gói thập phần tinh mỹ, đưa một cái cho Hải Nhạc: “Cầm, đến lúc đó đưa cho Hứa Nhã Nghiên là được.”
“Bên trong là cái gì vậy?” Hải Nhạc lo lắng hỏi.
“Tôi cũng không biết, là ba cho người đi chuẩn bị, ba liệu trước các người cũng sẽ không đi mua quà sinh nhật, là cho phòng lễ tân đưa đến nhà.” Tạ Thư Dật không kiên nhẫn nói, “Tôi làm sao có thể đi mua quà cho con gái chứ, người con gái có thể làm cho tôi tự mình đi mua quà, chỉ sợ còn chưa sinh ra.”
Hứa Chí Ngạn cùng muội muội đi đến trước mặt bọn họ, hắn không che dấu kinh diễm đối với Hải Nhạc.
“Hải Nhạc, hôm nay em còn xinh đẹp hơn công chúa.” Hắn mỉm cười nói.
“Cám ơn.” Hải Nhạc không quen người khác khen cô, xấu hổ đỏ mặt.
Tạ Thư Dật thấy cô lại đang đỏ mặt với Hứa Chí Ngạn, hừ lạnh một tiếng, thuận tay đưa quà cho Hứa Nhã Nghiên, “Nhã Nghiên, sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Nhã Nghiên ở một bên nghe ca ca khen ngợi Hải Nhạc giống công chúa, trong lòng có chút không thoải mái, bởi vì hôm nay cô đang vận thành bộ dáng công chúa, trên đầu còn đeo vương miện, anh hai cũng không nói cô là công chúa, thế nhưng lại khen Hải Nhạc giống công chúa, một cái tiệc sao có thể có hai vị công chúa chứ?
Cô cô không khỏi tỉ mỉ đánh giá Tạ Hải Nhạc, cho rằng Hải Nhạc thật sự rất đẹp, so với trước kia lúc nào cũng yên lặng rất bất đồng, hôm nay tinh thuần trung mang theo kiều diễm, liền như một đóa mở ở sáng sớm trung mang lộ hoa bách hợp, như một viên ngọc thô chưa có mài dũa, đợi một thời gian trải qua thời gian mài, tuyệt đối có thể giống kim cương tỏa ra hào quang ban phía, thấm chí có thể vượt qua dung mạo của cô! Nghĩ đến đây một chút, Hứa Nhã Nghiên trong lòng thật sự thực khố chịu, bất quá, Tạ Thư Dật tặng quà cho cô, trên mặt cô nhất thời cười nở hoa.
Cô tiếp nhận quà, ngọt ngào nói: “Thư Dật ca ca, cám ơn quà của anh, cám ơn anh đã tới tham gia tiệc sinh nhật của em.”
Hải Nhạc cũng ngại ngùng đưa gói quà đang cầm trong tay cho cô: “Nhã Nghiên, sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Nhã Nghiên cũng đưa tay nhận lấy, cười: “Cám ơn Hải Nhạc.”
Cô đã khôn ngoan gọi tên cô ấy (chỉ Nhã Nghiên) mà không thêm “tỷ tỷ” phía sau,tâm tình đang ngột ngạt lại tốt trở lại, cô thân thiết dắt tay Hải Nhạc: “Chúng ta vào thôi, tất cả mọi người còn đang đợi kìa.”