“Hôm nay em rốt cuộc đầy 18 tuổi rồi, anh lại nói muốn hai mươi tuổi.”
“Kia không đồng dạng như vậy.”
Giang Triết chỉ cảm thấy Tâm phù khí táo(cái này ta không hiểu), chỉ cần nghĩ tới cô lập tức sẽ khong còn quấn lấy anh, không còn thuộc về anh, anh liền cảm thấy lòng tràn đầy phiền não.
“Có cái gì không giống nhau? Không phải là 18 tuổi có thể cùng anh ở đây cùng nhau, mà bởi vì hiện tại em không có lựa chọn anh. Anh, tại sao em không thể giống những nữ sinh khác? Em muốn một cuộc sống vui vẻ.”
Sắc mặt Giang Triết âm trầm đáng sợ.
“Giang Thiến Nhi, hôm nay em nhất định phải cùng anh nói những chuyện này sao?”
“Đúng vậy.”
Giang Thiến Nhi hạ quyết tâm, dù bất kể như thế nào, có đau đớn như thế nào.
“Thiến Nhi, chỉ vì một người em mới gặp một lần mà muốn cùng anh tranh luận.”
Giang Triết chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng tựa hồ như có người dùng dao găm không ngừng đâm vào.
Đó là một câu cỡ nào đau đớn, Giang Thiến Nhi chỉ có cảm giác cổ họng đột nhiên tắc nghẽn, giống như có người thít chặt cổ họng cô, thậm trí khong hô hấp được.
Anh, nhìn anh thống khổ như vậy, Thiến Nhi so với anh càng thêm thống khổ.
“Anh, anh phải phân rx phải trái, em chỉ là đang yêu cầu thôi.”
“Anh không nói đạo lí.”
“Giang Triết cười thảm.
Thì ra lòng của cô thực sự đã bay ra ngoài, bản thân đã làm được bước này, anh chỉ muốn đem cô giấu ra sau mình, cưng chiều cô, yêu cô, cô lại nói anh không nói đạo lí.
Giang Thiến Nhi quay lưng lại, ngón tay đã nhét vào trong miệng mình, hầm răng cắn thật chặt ngón tay, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể quên đau đớn trong lòng.
“Anh, không phải sao? Em vẫn ngoan như vậy, em chỉ là suy nghĩ cùng nhiều người bất đồng lui tới, này có lỗi sao? Anh tại sao không đồng ý? Tại sao không đồng ý?
Từng chữ tựa hồ như đang tố cáo, Giang Thiến Nhi giọng nói nghẹ ngào.
Giang Triết Không có để ý, anh cho là bởi vì là không đồng ý yêu cầu của Giang Thiến Nhi, cho nên cô mới khổ sở như vậy, anh căn bản không biết gì, thật ra thì Giang Thiến Nhi bởi vì muốn rứt bỏ đoạn tình cảm này cho nên mới thống khổ không chịu nổi.
Đây là một đoạn nghiệt duyên, cô sớm muộn sẽ cùng Giang Triết tách ra, đau nhiều, có lẽ không bằng đau ít.
Giang Triết chậm rãi ngồi vào ghế sofa, trong lòng anh rối mù, thật ra anh biết, bất kể Giang thiến Nhi nói gì, anh cũng không có biện pháp cự tuyệt, từ nhỉ đến lớn luôn là như thế.
Anh tình nguyện vừa nhìn Giang Thiến Nhi vui vẻ cười, vừa không ngừng liếʍ láp vết thương của mình.