Giang Triết không nghĩ tới Trần Âu Lỵ lại là nữ trung hào kiệt, đi một vòng đã uống hết nửa bình rượu.
Giang Triết thật ra cũng sẽ uống rượu, chẳng qua là từ sau lần Giang Thiến Nhi sảy ra chuyện đó, anh thậm chí không dám mang theo mùi rượu trở về nhà.
Cùng Trần Âu lỵ nói mấy câu, lại uống mấy chén, sau đó nói mấy câu xin lỗi không tiếp được, cầm ly rượu đi đến lầu hai.
Gõ cửa phòng bao, Những quan viên kia thấy Giang Triết toàn bộ đều đứng dậy, mỗi người đều nói anh không đến.
Giang Triết cười khẽ: " Mọi người, không phải là tôi chịu đến nhận tội rồi sao ?" Nói xong còn thay mình rót một ly rượu uống một hơi cạn hết.
Ở đây đều là trường hợp người trên, cũng biết Giang Triết rất lợi hại, cho nên thấy Giang Triết làm như vậy cũng không ai nói gì nữa.
Bên kia, Lý cục vội vàng kêu thêm một vị trí, Giang Triết ngồi xuống bên cạnh Lý cục, cùng mấy cục trưởng hàn huyên mấy câu, trước khi đi còn uống với mỗi người một chén.
Giang Triết biết giữa người với người có những quan hệ tế nhị không thể nói, ở trên thương trường không có người luôn luôn thắng, nên dưới tình huống bình thường, Giang Triết vẫn là giữ thái độ hòa nhã.
Mỗi người một ly rượu, tất cả đều vui vẻ, Giang Triết cảm giác mình có chút say, anh đi vào phòng vệ sinh, vớt nước lạnh lên mặt cho mình thanh tỉnh một chút, sau dó xoay người đi ra ngoài.
Khóe mắt tựa hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lại lắc đầu. Lên lầu tiếp tục cùng Trần Âu Lỵ nói chuyện phiến.
A Đức đột nhiên gọi điện thoại đến, nói là cha hắn sảy ra tai nạn, chưa biết sống chết thế nào. Một đại nam nhân khi nói đến đây thanh âm liền nghẹn ngào.
" Đi nhanh đi, nhanh đi ." Giang Triết vội vàng nói: " Gọi điện thoại cho Lâm bân để cho hắn an bài ."
" Nhưng nếu tôi đi, bên này sẽ không có ai, nếu không tôi kêu một huynh đệ tới đây ?"
" Đã là lúc nào rồi, còn nhớ đến tôi làm cái gì? Nhanh đi đi. Đúng rồi, bên người có đủ tiền hay không, nếu như không đủ đến đây cầm đi ."
" Không, đủ rồi, đủ rồi ." A Đức vội vã rời đi.
A Đức đứng ở trước gương trong phòng vệ sinh, nhìn màu đỏ sậm trên mặt mình, suy nghĩ một chút, lại gọi một cú điện thoại.
" Thiến Nhi, anh hôm nay sễ không về ." Anh uống nhiều rượu như vậy, trở về ngộ nhỡ đυ.ng Giang Thiến Nhi, nói không chừng sẽ hại cô.
" Anh " Giang Thiến Nhi ngạc nhiên, không phải chỉ là xã giang thôi sao? Như thế nào buổi tối lại không về?
" Em không phải lại ngủ rồi chứ ?"
" Ở đây ."
Giang Thiến Nhi yên lặng, là ai quan trọng như vậy? Thậm trí có bản lãnh cao như vậy khiến anh dừng chân bên ngoài.
Nghĩ tới đây trong lòng Giang Thiến Nhi không khỏi chợt lạnh.