- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ác Ma Anh Hùng
- Chương 8: - Bạn và tôi hãy văn minh, bảo vệ môi trường phụ thuộc vào tất cả mọi người
Ác Ma Anh Hùng
Chương 8: - Bạn và tôi hãy văn minh, bảo vệ môi trường phụ thuộc vào tất cả mọi người
Đi ra khỏi phòng thí nghiệm sinh học Hoa Thiên, Nhậm Kiệt đi bộ từ đường 11 về đến nhà ở khu 69.
Dọc đường có thế nhìn thấy những tòa tháp màu trắng đứng sừng sững khắp cấm Thành, thân tháp mảnh mai, độ cao hơn nghìn mét.
Đỉnh tháp màu trắng có một quả cầu khổng lồ, tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Nếu nhìn xuống cẩm Thành từ trên cao thì những tòa tháp màu trắng này giống như những ngọn giáo thần thánh được thần linh ném xuống trái đất!
Những tòa tháp màu trắng này là một thiết bị phòng thủ được phía chính phủ xây dựng để chống lại các thảm họa ma quỷ quy mô lớn, một khi có thảm họa ma quỷ cấp cao bùng phát không thế nào trấn áp kịp thời thì sẽ kích hoạt các tòa tháp màu trắng ở khu vực tương ứng.
Tạo thành một rào cản để kiếm soát thảm họa ma quỷ ở khu vực đặc biệt, ngăn chặn nó mở rộng hơn nữa và gây thiệt hại lớn cho thành phố và người dân.
Sở cứu hỏa gọi những tòa tháp màu trắng này là que diêm, cũng có thể coi đây là một thắng cảnh tuyệt đẹp ở thành phố Tinh Hỏa.
Chỉ có điều không ai muốn nhìn thấy que diêm bị đốt cháy…
Dưới sự quấy nhiễu của ma quý, ba mươi ba thành phố chính của Tinh Hỏa ở Đại Hạ đã hình thành các biện pháp hoàn chỉnh để đối phó với thảm họa ma quỷ, bảo vệ sự an toàn của người dân.
Vừa đi Nhậm Kiệt vừa kiểm tra không gian Kính Hồ, bây giờ chí cần có suy nghĩ thì ý thức của mình sẽ xuất hiện trong không gian Kính Hồ.
Lúc này anh mới có thời gian quan sát kỹ không gian này.
Trên cây ác quỷ, thân chính của nhánh Viêm Ma vẫn đang cháy, trái linh hồn ác quỷ đang rực cháy!
Rất nhanh Nhậm Kiệt đã phát hiện ra rằng không phải tất cả các nhánh Viêm Ma đều được thắp sáng, chí có cành và thân chính đang cháy, hàng trăm nhánh phụ kéo dài từ các nhánh chính vẫn chưa được thắp sáng, giổng như chưa được mở khóa…
Nếu như Nhậm Kiệt phân tích đúng thì nhánh chính này đại diện cho Viêm Ma, vậy thì các nhánh ở nhánh chính của Viêm Ma này có phải đại diện cho kỹ năng gì đó không?
Dù sao thì đoạn một và đoạn năm mỗi cấp của chiến binh gen đều sẽ sở hữu một kỹ năng, người có khế ước với ma quỷ cũng có thế được coi là chiến binh gen.
Vả lại nhánh chính của cây ác quỷ cũng không chỉ có một nhánh chính là Viêm Ma, đến cả nhánh chính cũng có hàng ngàn nhánh như vậy-
Thứ Nhậm Kiệt mở ra hiện tại, chỉ là một phần rất nhỏ trên cây ác quỷ…
Chạm vào cây ác quỷ một lần nữa, không có bất cứ phản ứng gì.
Nhậm Kiệt cảm thấy có lẽ là mình vần còn trong giai đoạn thức tỉnh, vẩn chưa chính thức thức tỉnh, tiến vào thức tỉnh cấp một.
Có lẽ đến lúc đó mới sẽ có thay đổi gì đó?
Ánh mắt của Nhậm Kiệt lại rơi vào mặt hồ của Kính Hồ.
Trước đây, vài làn sương trắng bồng bềnh trên mặt hồ đều bị cây ác quỷ hấp thụ ánh sáng, bây giờ trên mặt hồ lại có thêm vài làn sương trắng.
Mà lúc này, trái Viêm Ma kia đang hấp thụ sương trắng trên mặt hồ…
Nghĩ đến lời Nặc Nhan nói, vẻ mặt Nhậm Kiệt kỳ lạ, xem ra mình cũng không đặc biệt, chắc sương trắng này sẽ không phải là…
Vào lúc này, Nhậm Kiệt kinh ngạc phát hiện, trên mặt hồ đột nhiên xuất hiện thêm vài làn sương trắng, giống như xuất hiện từ trong không khí.
Nhậm Kiệt còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì tiếng ồn của thế giới bên ngoài đã khiến cho ý thức của anh quay trở lại hiện thực.
“Tôi nhảy đây! Tôi sẽ nhảy thật đây!”
Lúc này Nhậm Kiệt mới phát hiện, không biết mình đã đi lên cầu cấm Thành từ khi nào.
Nhiều người xem náo nhiệt trên cầu đều bị ngăn lại bên ngoài cảnh giới.
Trên lan can cầu có một chàng trai trẻ mất đi linh hồn đang đứng, một tay vịn lan can, một tay cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi, chân liên tục run rẩy.
Nhậm Kiệt trơ mắt nhìn sương trắng bay ra từ trong thiên linh của chàng trai trẻ đó rồi biến mất trong nháy mắt.
Lập tức, trong không gian Kính Hồ lại xuất hiện thêm một làn sương trắng.
Đột nhiên Nhậm Kiệt nhớ ra, khi mình vừa bò ra khỏi lò thiêu xác dường như cũng từng nhìn thấy sương trắng bốc ra từ đỉnh đầu của mọi người.
Anh còn tưởng mình bị ảo giác, xem ra là không phái.
Một sô’ nhân viên an ninh trật tự đang ở bên cạnh tận tình khuyên bảo, nhưng chàng trai trẻ kia lại nhất định không chịu xuống.
Đám đông hóng chuyện lập tức hò reo:
“Nhảy đi? Cũng đã hai tiếng rồi, có nhảy không thế? Đừng hèn nhát vậy chứ? Ha ha…”
“Nghe nói có người nhảy cầu nên tôi đặc biệt bắt xe đến xem náo nhiệt đấy, cậu không thể như thế được, tôi mới đến mà?”
“Em trai, đừng nháy vội, tìm hiểu quá trình mai táng chút đã? Tìm hiểu thêm nghĩa trang ưa thích, nằm hướng bắc quay đầu về hướng Nam?”
Bọn họ không chỉ nói, mà thậm chí còn dùng điện thoại chụp ảnh và quay phim.
Một sô’ nhân viên an ninh trật tự tức giận:
“Nếu cậu ta nháy thật, các người có chịu trách nhiệm với mạng sống của cậu ta không? Các người không có con à?”
“Vốn cậu ta đã sắp sụp đổ rồi, đừng reo hò nữa, không muốn bị mời về đồn uống trà thì im miệng hết đi!”
Nhậm Kiệt trơ mẳt nhìn sương trắng bay ra trên đỉnh đầu của các nhân viên an ninh trật tự, xuất hiện trong không gian Kính Hồ.
Trong đám đông hóng chuyện cũng có sương trắng mờ nhạt tách ra, có điều cộng lại không đủ một làn.
Ánh mắt Nhậm Kiệt sáng lên, xem ra phải xác minh suy đoán của mình.
Chỉ thấy Nhậm Kiệt đấy đám đông ra, sải bước đi về phía trước, trực tiếp chui vào trong hàng rào cảnh giới.
Nhân viên an ninh trật tự trợn mắt:
“Này này này? Làm gì đấy?”
“Lính cứu hỏa của đại đội 7 sở cứu hỏa, tôi chuyên nghiệp, để tôi xử lý.”
Thực tập chắc cũng tính đúng không?
Nghe vậy, ánh mắt của nhân viên an ninh trật tự sáng lên, gặp được cứu tinh rồi sao?
Dù sao thì công việc lính cứu hỏa làm chính là cứu trợ thiên tai và cứu người.
Vương Bằng lập tức nóng nảy:
“Đừng đến đây, hôm nay Thiên Vương lão tử có đến cũng không có tác dụng, đến nữa là tôi nhảy đấy!”
Vừa hét, vừa cúi đầu nhìn xuống cầu, sắc mặt càng tái nhợt.
Chỉ thấy Nhậm Kiệt hai tay đút túi, thán nhiên nói:
“Anh xác định? Nghĩ kỹ rồi?”
“Mặt cầu cách mặt sông ít nhất năm sáu mươi mét, nhảy xuống không khác gì đập xuống nền bê tông, gãy xương toàn thân, nội tạng xuất huyết, đầu cũng sẽ bị bẹp dúm, đừng mong có người cứu anh.”
“Chết còn được, nếu không chết… thì anh phải sống trên giường bệnh nửa đời sau đấy.”
Trong mắt Vương Bằng tràn đầy sợ hãi, đỉnh đầu tách ra rất nhiều sương trắng, nuốt nước miếng, hét:
“Đúng lúc! ông đây chính là muốn tìm một cách chết thoải mái, chết trăm lần cũng được!”
“Đừng hù tòi! Chết tôi cũng không sợ, còn sợ cái này ư?”
Nhậm Kiệt giễu cợt:
“Phải rồi? Chết anh cũng không sợ, anh lại sợ sống…”
“Được, anh nhảy đi, tôi không ngăn cản nữa, à đúng rồi, đừng tưởng chết rồi là xong, sau khi anh chết, điện thoại sẽ được bẻ khóa, nhật ký trò chuyện, album, lịch sử trình duyệt web, dấu trang và dữ liệu ổ cứng trong máy tính của anh đều sẽ được in ra, công khai cho bố mẹ anh xem…”
“Để chứng minh rằng anh thật sự tự sát từ ý muốn của chính mình chứ không phải bởi vì nguyên nhân nào khác.”
Vương Bằng trợn mẳt: “Hả? Thật… thật à?”
Các nhân viên an ninh trật tự gật đầu một cách điên cuồng.
Không hổ là người chuyên nghiệp, chiêu này đủ độc!
Vương Bằng:!!!
Các người là ma quỷ sao?
Người đã chết rồi, còn phái mất mặt một lần nữa sao?
Bây giờ xóa còn kịp không?
Đợi trực tuyến, rất sốt ruột!
Vương Bằng nghiến răng, trực tiếp cúi đầu lấy điện thoại xóa ghi chép với vẻ mặt luyến tiếc.
Mà nhân cơ hội này, Nhậm Kiệt lại im lặng tiếp cận anh ta.
Khóe mắt Vương Bằng thoáng thấy Nhậm Kiệt đang đến gần, không khỏi hét lên:
“Đừng đến đây! Lùi lại! Đến gần nữa là tôi nhảy thật đấy?”
Nhậm Kiệt dừng lại bước chân, trợn mắt:
“Anh hai à, anh muốn nhảy cũng đừng nháy xuống sông, đổi chỗ chết không được sao?”
Vương Bằng tức giận nói: “Gì cơ? ông đây cũng đã muốn chết rồi, còn chọn chỗ làm gì? Tại sao không thể nháy xuống sông?”
Nhậm Kiệt đưa tay lên chỉ, mọi người đều nhìn về phía anh chỉ.
Chỉ thấy trên lan can đang treo một dải băng rôn nổi bật.
“Xin đừng đổ rác xuống sông, bạn và tôi hãy văn minh, bảo vệ môi trường phụ thuộc vào tất cả mọi người…”
Vương Bằng ngẩn người.
Ý gì đây?
Nhậm Kiệt xòe tay nói:
“Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, đừng nên vứt rác bừa bãi xuống sông…”
Nhân viên an ninh trật tự:… Phụt….
Cái gì không cho vứt rác bừa bãi chứ!
Anh ta cũng đã như vậy rồi, đừng đối cách kí©h thí©ɧ anh ta nữa mà?
Cậu là ma quỷ sao?
Tên này thật sự chuyên nghiệp ư?
Vương Bằng:???
“ơ, đệch! Má mày…”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ác Ma Anh Hùng
- Chương 8: - Bạn và tôi hãy văn minh, bảo vệ môi trường phụ thuộc vào tất cả mọi người