Chương 34: Túi xách nổi bật

Vệ Bình Sinh trừng mắt: “Cậu phải đì cho tôi, nghe tỏi một lần, tôì còn có thế lừa cậu sao?”

Nhậm Kiệt thì cười hì hì nói: “Chú Vệ yên tâm, trong lòng cháu đã có tính toán riêng, cháu cũng không phải loại người sẽ lãng phí cơ hội, cháu sẽ suy nghĩ thêm’-”

Dù mục đích của cấp trên muốn kéo anh vào tổ chức Trấn Ma là gì, chắc chẳn là có mưu đồ gì đó VỚI anh.

Có những con đường, một khi đã bắt đầu bước đì thì không thể quay lạì.

Cho nên trước khi lấy được Đăng Lung linh thảo, Nhậm Kiệt không muốn dễ dàng buông lỏng, coi như một cuộc giao dịch.

Vệ Bình Sinh nhíu mày: “Được rồi, không vội trả lời bọn họ, trong lòng cậu có đáp án là được…”

Ông ấy còn muốn dặn dò gì đó, nhưng Mặc Kỷ ờ bên cạnh chờ nửa ngày cuối cùng cũng có thời gian ngắt lời, nhanh chóng đưa micro đến trước miệng Nhậm Kiệt.

“Xin chào, tôi là phóng viên Mặc Kỷ của đài truyền hình cấm Thành, nghe nói hai ngày

trước, cậu đã mạo hiếm tính mạng đế cứu một đứa trẻ khỏi thảm họa ma quỷ, sau đó trên đường về nhà còn cứu một thanh niên nhảy cầu.”

“Đây chắc chắn là một điều đáng khen ngợi đối với một lính cứu hỏa thực tập, vừa rồi cậu cũng đã bày tỏ mong muốn trờ thành một lính cứu hỏa.”

“Tôi muốn hỏi là, cậu đã bao giờ mạo hiểm mạng sổng cúa mình vì ai đó trong đời chưa?”

Nói đến đây, Mặc Kỷ mặt nghiêm túc nhìn Nhậm Kiệt với ánh mắt mong đợi.

Vệ Bình Sinh cũng vui mừng nhìn Nhậm Kiệt, đây là vinh quang mà anh xứng đáng được nhận.

Nhậm Kiệt đắc ý nói:

“Không cần liều mạng, mấy chuyện này còn cần phải liều mạng sao? Tôi đã một mình 18 năm rồi, độc thân từ trong bụng mẹ.”

“Cái đó… Đảy là ch.ương trình xem mắt của mấy người sao?”

Sắc mặt Mặc Kỷ trờ nên cứng đờ, Vệ Bình Sình vé mặt khó hiếu nhìn Nhậm Kiệt, còn đám người Lâm Hoài Nhân thì nhịn đến

sắc mặt đỏ bừng.

Mẹ nó, bị load chậm à?

Mặc Kỷ nghiến răng, thằng nhóc này cố ý có phải không? cỏ ấy đã phỏng vấn nhiều năm nhưng chưa từng gặp ai như thế này.

Xem mắt cái nổi gì?

“Aha – ah haha, có vé như cậu quan tâm đến vấn đề tình cảm nhiều hơn. Nếu khán giả quan tâm có thể liên hệ riêng với chúng tôi.”

“Tôi muốn biết, cậu có gì muốn nói với mọi người không? Đây là phát sóng trực tiếp, sẽ có rất nhiều người xem.”

Mặc Kỷ vừa nói vừa liếc nhìn Nhậm Kiệt để nhắc nhở.

(???nn??)?

Nhậm Kiệt hai mắt sáng lên, như vậy có được không đấy?

Anh vội vàng đứng thẳng người dậy và đổi giọng nói về phía camera:

“Tôi muốn nói với mọi người, có việc gì thì tìm Nhậm Kiệt, chắc chắn có thế giải quyết!”

“Tỏi đây đảm nhận mọi công việc như trang trí, vận chuyển hàng hóa, chạy việc vặt,

sửa chữa thiết bị gia dụng, v.v. Và còn tìm mèo lạc, dắt chó đi dạo, trông trẻ, xoa bóp, tắm rửa, cạo trắng, cãỉ nhau, lái xe thuê, con nhỏ không có sữa uống cũng không cần phải lo lắng.”

“Điện thoại: 673549045, địa chỉ web đặt hàng:.QFSM8888, hãy liên hệ với tôi!”

Vệ Bình Sinh che mặt, đây là ‘túi xách nổi bật’ chạy từ đâu ra vậy?

Một cuộc phỏng vấn sở cứu hỏa sao lại biến thành quảng cáo luôn rồi?

“Người đâu! Kéo cậu ấy đi, mau k

éo cậu ấy xuống.”

Nhậm Kiệt đang nhiệt tình quảng cáo thì bị Lâm Hoài Nhân và những người khác ra sức kéo xuống.

Sắc mặt Mặc Kỷ tối sầm, ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làm sao, lẽ ra mình không nên hỏi cậu ta..

“Bàì sát hạch…hạch của đội huấn luyện thanh niên sắp bắt đầu, chúng ta hãy cùng theo dõi các hạng mục đánh giá, tổng cộng có 9 hạng mục…”

Trong khán phòng, Mặc Uyến Nhu tráng lệ như núi Thái Sơn phát ra tiếng cười giòn

tan.

‘’Người đó thật thú vị, đây là lần đầu tiên tớ thấy chị mình bị lép vế khi phỏng vấn đấy, Tiểu Lê? Cậu đang nhìn gì vậy? ồ, hoho? Hóa ra cậu thích kiếu này à?”

Khương cửu Lê lúc này mới phản ứng lại, lườm Mặc Uyển Nhu một cái:

“Nói lung tung cái gì vậy, tớ có chết cũng không thế nào thích kiểu này!”

Thấy Nhậm Kiệt nhảy nhót, không thiếu tay thiếu chân, Khương cửu Lê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tự trách mấy ngày này của cô ấy vần chưa nguôi ngoai, cô ấy luôn có cảm giác mình nợ anh.

Xem ra chị Nặc Nhan đã ra tay giúp mình.

Chỉ là không biết tại sao học viện lại coi trọng Nhậm Kiệt như vậy, thậm chí còn sẵn sàng đặt cách chiêu mộ anh, bất kế trình độ hay kinh nghiệm chiến đấu, Nhậm Kiệt đều kém xa các học sinh cùng lớp.

Ngay cả năng lực thức tỉnh cũng không hiếm, bước vào Học viện bắt ma chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía sau.

Đến lúc đó mình vẩn quan tâm đến anh

ấy nhiều hơn, coi như là trả nợ nần lúc trước.

Đúng lúc này, một âm thanh ù ù chói tai phát ra từ micro, đội trưởng đại đội 7 cúa sờ cứu hỏa nói:

“Lần sát hạch này, sẽ tuyển tổng cộng 100 lính cứu hỏa, và sẽ được nhận dựa trên tổng điểm. Những người được nhận sẽ có một cơ hội được tiêm thuốc gen Khới Linh, được nhận vào quân đội, và được hướng các chính sách phúc lợi của lính cứu hỏa.”

“Ngoài ra, trong lần sát hạch này, người đứng đầu về tống điếm sẽ được thưởng thêm 30.000 nhân dân tệ.”

“Hy vọng mọỉ người nghiêm túc tuân thủ quy tắc sát hạch, thành công trở thành lính cứu hỏa.”

“Lính cứu hỏa, bảo vệ của ánh đèn của mọi nhà!”

Giọng nói lớn lan truyền khắp hội trường, những cuộc thảo luận cũng bắt đầu nổ ra.

Lâm Hoài Nhân mặt trắng bệch, có hơn hơn một nghìn người tham gia kỳ sát hạch cuối cùng, mười người lấy một, khả năng thắng không lớn?

Mọi người đang lo lắng thì cảm nhận

được một làn sóng nhiệt đang truyền đến từ phía sau.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nhậm Kiệt da đỏ bừng, toàn thân tản ra nhiệt độ kỉnh người, không khí đều vặn vẹo, trên người thậm chí còn bắn ra tia lửa, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn!

? (????)?

Đám người Lâm Hoài Nhân đều che mặt.

Vãi!

Người này đã nổi lửa rồi, anh Kiệt không phải thật sự hướng tới vị trí đầu tiên đấy chứ?

Trong đội huấn luyện thanh niên không thiếu những người ngoan độc, nào có dễ dàng như vậy chú?

Nhưng Nhậm Kiệt đã không còn nghe thấy gì nữa, tất cả những gì vang vọng trong tai anh là khoản tiền thưởng 30.000 nhân dân tệ.

Vị trí thứ nhất này anh lấy chắc rồi.

Bất cứ ai cản đường anh đều sẽ chết!

“Tôi tuyên bố, kỳ sát hạch của đội huấn luyện thanh niên đại đội 7 chính thức bắt đầu!”

“Hạng mục đầu tiên là bài kiểm tra thế chất toàn diện”

Chỉ là đánh chết cũng không aỉ ngờ rằng, hạng mục đầu tiên trong bài sát hạch lạì là nội dung nhảy xa.

Mặc dù nghe tên có vé đơn giản, nhưng nó thực sự là bài kiểm tra sức bật và khả năng phối hợp cơ thể.

Nhảy thì dể, nhưng muốn nhảy xa mới khó.

Các thành viên trong đội lần lượt tiến lên kiếm tra, giỏi thì có thể nhảy 4 hoặc 5 mét, người có thế lực cường tráng có thế nhảy 8 hoặc 9 mét.

Phải biết rằng, mọi người đều đã được tiêm thuốc gen Khời Linh một lần khi 15 tuổi, thể chất của họ mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Mặc dù phần lớn bọn họ đều chưa thức tỉnh bất kỳ năng lực nào, nhưng chỉ cần ngày thường tăng cường rèn luyện thì thể lực có thể tăng lén đều đặn.

Nếu tiếp tục tiêm thuốc gen, thế lực thậm chí sẽ ngày càng được nâng cao.

Loại người không có năng lực đặc biệt,

nhưng dựa vào thuốc gen và tập luyện chuyên sâu để nằng cao thế lực của mình này, được gọi là võ sư.

Thậm chí có một số võ sư đã rèn luyện cơ thế đến mức dị thường và có thế cạnh tranh với các chiến binh gen cấp hai, thậm chí cấp ba mà khỏng rơi vào thế hạ phong, thòng qua kỹ năng chiến đấu và sự sắp xếp chiến thuật, cũng không phải không có những người thắng.

Chỉ là võ sư cũng bị giới hạn ờ điếm này, con đường của họ quá ngắn, nếu không thức tỉnh được năng lực của mình, họ sẽ mất đi tấm vé bước lêи đỉиɦ cao.

Con đường này là không thể đối với con người.

Cũng có thể… Con đường võ sư này là cuộc đấu tranh chống lại số phận của những kẻ yếu.

Ví dụ như Vệ Bình Sinh, chính là một võ SƯ không có bất kỳ năng lực gì, hầu hết các lính cứu hỏa trong sờ cứu hỏa đều là trong võ sư, một đám người bị thần vận mệnh đùa bỡn.

Chiến binh gen trong sở cứu hỏa không phải là không có, nhưng rất ít, dù sao thì rất ít

chiến binh gen sẵn sàng đến đây làm lính cứu hỏa…