- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ác Ma Anh Hùng
- Chương 32: Tên trộm
Ác Ma Anh Hùng
Chương 32: Tên trộm
Trời vừa rạng sáng đã nghe thấy tiếng huyên náo ớ khu dân cư cũ.
An Ninh xuống lầu mở cửa bắt đầu kinh doanh, nhung vừa mở cửa cuốn ra, liền nhìn thấy trên đường có rất nhiều phụ nữ mặc đồ ngủ, một cô gái đang khóc thút thít, các bà cụ chống nạng đang nói chuyện nhưng không biết họ đang nói gì..
Ngoài ra còn có hơn chục người đàn ông cởi trần với vẻ mặt dữ tợn đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.
Ngay cả nhân viên an ninh trật tự cũng đến.
Tết cũng không náo nhiệt đến mức này đâu nhỉ?
An Ninh có chút bối rối:
”Mỹ Linh? Mới sáng ra đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mỹ Linh lập tức tiến lên kéo An Ninh.
“Mau lên! Chị mau về nhà kiểm tra xem có bị mất qυầи ɭóŧ hay quần đùi gì không.”
“Xảy ra chuyện rồi… xảy ra chuyện lớn rồi?”
Nghe vậy, An Ninh càng thêm khó hiếu: “Chuyện gì vậy?”
Vừa nghe thấy có người hỏi, các bà, các cỏ trên đường lập tức nổi giận.
“Em gái, cô không biết đâu, trong tiểu khu chúng ta xuất hiện một tên trộm đồ lót, toàn bộ đồ lót nữ treo trên ban công đều bị mất hết.”
“Đâu chỉ có vậy? Không riêng gì đồ phơi bên ngoài, mà cả những đồ đã giặt, cất trong tủ cũng bị mất, từ bà lão 93 tuổi đến mấy cháu gái vẳn còn đi học đều không tha một ai.”
“Chỉ trong một đêm, 1073 hộ trong tiểu khu đểu bị trộm đã bị cướp. Nếu như đưa những thứ này lên trang web bán với giá gốc thì không biết hắn ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nữa?”
An Ninh mở to hai mắt, thế giới quan của bà ấy sụp đổ.
Trộm toàn bộ khu phố chỉ sau một đêm? Kẻ trộm đồ lót đó cũng thực sự bận rộn nhỉ?
Nhưng mà… Thực sự có người sẵn sàng bỏ tiền đế mua….của bà cụ 93 tuổi… eo ~
Càng nói bọn họ càng tức giận.
“Không chỉ đồ trong tủ bị lấy trộm, tôi… tôi rõ ràng đã mặc nó khỉ đi ngủ tối qua, nhưng sáng hôm sau thức dậy thì nó đẵ không thấy nữa, mà tôi thậm chí còn không hề phát hiện ra. Hắn ta… hắn ta đã làm gì tôi, huhuhu-”
“Đến cả mặc trên người hắn ta cũng trộm ư!”
“Đâu chỉ có vậy! Cái quần đùì của chồng tôi bị rách bốn lồ cũng biến mất, mọi người nói đây là chuyện mà con người có thể làm ra à?”
“Em gái… Cô bình tĩnh trước đã, nghiêm túc mà nói thì cô không cho chồng một ít tiền tiêu vặt để anh ta mua một chiếc quần mớỉ sao?”
CƯ dân của khu phố hoàn toàn điên cuồng.
Đôi mắt của những người đàn ông đều đỏ bừng vì tức giận!
“Đừng đế tao biết là ai làm, nếu không tao sẽ lấy đầu mày!”
Nhân viên an ninh trật tự lúc này cũng đang che mặt, đi làm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chứng kiến một vụ án biếи ŧɦái
như vậy.
Một chút manh mối cũng không có, video giám sát cũng không tìm thấy gì, bây giờ chỉ có thể xác nhận một điều, với khối lượng công việc lớn như vậy nhất định phải là người rất quen thuộc với tiểu khu, hoặc có thể là một băng đảng nào đó đã gây án.
Nhưng có quá ít manh mối, cuộc điều tra rơi vào bế tắc.
An Ninh giờ phút này cũng sợ hãi: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ là lúc tối hôm qua những người tình nguyện viên của tập đoàn Sơn Hà
Lời này vừa được nói ra, đám người lập tức trở nén hăng hái.
“Đúng đúng đúng! Rất có thể? Nhân viên an ninh trật tự, xin hãy điều tra tập đoàn Sơn Hà, tối hôm qua…”
Bây giờ là sáng sớm, khu dân cư không phải náo nhiệt một cách bình thường.
An Ninh vội vàng chạy về phòng mình, thờ phào nhẹ nhõm khi thấy không thiếu thứ gì-
“Đúng rồi, Yêu Yêu…”
Chỉ thấy An Ninh lại chạy về phía phòng
Nhậm Kiệt trực tiếp mờ cửa ra.
■’Yêu Yêu mau dậy đi, mẹ nói với con này, tối hôm qua trong tiểu khu xuất hiện…”
Lời còn chưa dứt, An Ninh mở to haì mắt, hóa đá ngay tại chồ.
7—-????(?□?????)…
Chỉ thấy trong căn phòng rộng hơn mười mét vuông, chứa đầy đồ lót và quần đùi đủ màu sắc, có thế nó là chồng chất như núi.
Cả người Nhậm Kiệt đều bị chôn vùi trong đống đồ lót ngủ ngon lành, trên đầu còn có cái gì đó.
Thế giới quan của An Ninh một lần nữa sụp đổ.
Tên trộm đồ lót… Tìm thấy rồi sao!
Bắt ngay tại trận, nhân chứng vật chứng đều ớ đây!
Nghe thấy tiếng mớ cửa, Nhậm Kiệt gãi gãi đầu:
“Hửm~ làm sao vậy?”
An Ninh:!!
Chỉ thấy bả ấy đóng sầm cửa lại, giả vờ như chưa từng đi vào, vẻ mặt sửng sốt rồi lững thững trở về phòng mình.
Nhậm Kiệt vẫn bị đánh thức, vừa định dụi mắt thì lại lôi xuống được một cái áσ ɭóŧ nhỏ màu trắng từ ngay trên đầu.
•’Hử?”
Khi mở mắt ra lần nữa và nhìn thấy đồ lót chất đầy khắp phòng, anh chết lặng.
“Mẹ kiếp!”
Tiếng “mẹ kiếp” này trực tiếp làm cho Đào Yêu Yêu tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
(??????) “Có chuyện gì vậy anh?”
Nhậm Kiệt sợ hãi lao tới, kéo chăn, trực tiếp cuốn em gái lại như cái bánh cuốn, sau đó bịt kín lại, cuộn thành con sâu bướm cho Đào Yêu Yêu.
Chỉ thấy Đào Yêu Yêu ở trên giường vặn vẹo không ngừng.
“Huhuhu ~ thả em ra, anh! Anh đã làm ra chuyện không thể đề người khác nhìn thấy có phải không? Đế em xem! Mau đế em xem! Em cũng có thể không phải là người!”
Nhậm Kiệt lúc này ngơ ngác, chết tiệt, chuyện gì thế này?
Đống đồ lót này từ đâu chui ra vậy?
Chẳng lẽ tối hôm qua sau khi dùng hết sương mù cảm xúc, nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ của mình online, rồi bật chế độ biếи ŧɦái, đống đồ lót này đều là mình nửa đêm trong khi mộng du đi ra ngoài trộm?
Nhậm Kiệt đầu nặng trĩu, vội vàng kiếm tra không gian Kính Hồ.
Kết quả vừa nhìn thấy lại càng thêm bối rối.
Mặt hồ tràn ngập sương mù đầy cảm xúc, lượng sương mù dày đặc đến đáng sợ, lúc anh dâng hiến tình yêu cho chim bồ câu ớ quảng trường cũng không thu thấp được nhiều như vậy.
Cái này… Sương mù cảm xúc từ đâu ra?
Nhìn ra ngoài cửa số, đã có thế thấy những người trong tiểu khu đang đi theo nhân viên an ninh trật tự để tìm kiếm manh mối xung quanh.
Sắc mặt Nhậm Kiệt càng tối hơn.
Chẳng trách có nhiều sương mù cảm xúc như vậy, giờ anh đã biết đống đồ lót đó đến từ đâu.
Nếu không phải anh mộng du, vậy thì còn có thế là ai?
Đúng lúc này, chỉ thấy con Đạo Bảo Điêu trắng tinh khiết kia bò ra từ trong đống đồ lót.
Thấy Nhậm Kiệt đã tính, nó vội vàng kéo mấy món đồ lót nhét vào tay anh giống như đang dâng báu vật, bộ dáng ra vẽ nịnh bợ.
Đạo Bảo Điêu?
Đạo! Bảo!
Vào một ngày nắng đẹp, một tiếng sét lớn đánh vào đầu Nhậm Kiệt.
Vãi!
Lẽ nào là con chồn này bận rộn cả đêm trộm được sao?
Mày ăn cắp đồ lót để làm gì?
Lại nói cái này phá bốn lồ thủng mắt quần áo thật sự là người mặc ra?
Nhân tiện, chiếc quần có bốn lổ này thực sự đã được người ta mặc sao?
Mông mọc mầm hay sao?
Chỉ thấy Nhậm Kiệt chộp lấy Đạo Bảo Điêu và lắc nó một cách điên cuồng.
“Mày điên rồi phải không? Ăn cắp thứ này để làm gì? Mày định may vỏ chăn hay là làm áo cà sa?”
Đạo Bảo Điêu tỏ é uất ức, chỉ vào ngăn kéo Nhậm Kiệt đã thu dọn ngày hôm qua.
Nhậm Kiệt lấy tay đặt lên trán, lẽ nào là hôm qua mình dọn quần đùi áo ba lỗ cho Đào Yéu Yêu, khiến nó tưởng rằng đó là bảo bối trân quý của mình?
Cho nên mới trộm những thứ này cho mình, đế nịnh bợ mình?
Nhậm Kiệt lúc này thật sự không biết nên nóỉ cái gì, dớ khóc dở cười
“Mau lên! Mau dọn dẹp lạì cho tao, trộm như thế nào tối nay trả lại như thế cho tao!”
“Nếu không tao sẽ dùng mày làm khăn quàng cổ!”
Với vẻ mặt buồn bã, Đạo Bảo Điêu đáp xuống đống đồ lót, trên bụng nó lóe lên một luồng ánh sáng trắng, chiếc túì ban đầu đột nhiên có một cái lỗ, sau đó nó nhét từng chiếc đồ lót vào bên trong.
Vừa nhét, còn vừa tỏ ra đáng thương nhìn Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt giật giật khóe miệng, giỏi thật, thân hình nhỏ bé như vậy, sao túi của nó có thể đυ.ng được nhiều đồ như thế?
Lấy đế làm ba lô không gian chắc hẳn là
cũng không tệ nhỉ?
Vừa nhìn đồng hồ thì thấy sắp khống kịp rồi hõm nay là ngày kiểm tra để trớ thành nhân viên chính thức của sờ cứu hỏa.
“ở nhà ngoan ngoãn một chút chờ tao về.”
Nói xong, Nhậm Kiệt cầm cặp sách đi ra khỏi phòng.
“Dì An Ninh, con không ăn sáng đâu, con đến Sở cứu hỏa trước day-”
Nhưng chỉ thấy An Ninh vé mặt nghiêm túc giữ chặt cánh tay Nhậm Kiệt:
“Tiếu Kiệt – hay… hay là con tìm bạn gái đi, dì sẽ hổ trợ hết mình cho con, con lớn như vậy rồi, cũng … cũng đến tuổi nên có bạn gái rồi, cứ nhịn như vậy cũng không tốt đâu nhỉ?”
Nhậm Kiệt:???
Mới sáng ra mà sao dì An Ninh sao lại đột nhiên tới chuyện này?
“Ha ha ha, dì nói gì vậy chứ, con van còn là một đứa tré, tìm bạn gái gì đó vân còn quá sớm, thỏi con đi đây-”
An Ninh vẻ mặt lo lắng: “Tiếu Kiệt – ra- ngoài gặp nhân viên an ninh trật tự thì né đì
một chút, đừng để bị bắt
Nhâm Kỉêt:???
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ác Ma Anh Hùng
- Chương 32: Tên trộm