Giúp An Ninh xong, Nhậm Kiệt rón rén trở về phòng…
Trong nhà là kiểu tầng một làm cửa hàng, tầng hai để ở, có hai phòng ngủ một phòng khách, An Ninh một phòng, Nhậm Kiệt và Đào Yêu Yêu ở một phòng.
Căn phòng hơn mười mét vuông, được ngăn cách bởi một tấm màn ở giữa, Nhậm Kiệt ngủ bên trái, bên phải là cửa sổ, bên đó là địa bàn của Đào Yêu Yêu lúc này đang ngủ say.
Dày vò cá một ngày, Nhậm Kiệt thả mình lên giường, vừa định nghỉ ngơi thì điện thoại lại rung điên cuồng.
Nhậm Kiệt vội vàng che điện thoại lại chui vào trong chăn, vừa nhìn đều là tin nhắn của Nặc Nhan gửi đến.
Tên tài khoản của cô ấy là Lão Tư Cơ, ảnh đại diện là một chiếc mô-tô phân khối lớn rất ngầu.
Lão Tư Cơ: Emotion “Đười ươi chìa tay xin tiền”.gif x10
Con đười ươi đó có vẻ mặt hùng hồn không nói, trên tay còn gắn con sô’ “MƯỜI” sáng loáng.
“Mau lên mau lên! Đêm dài vô tận, không có ý định ngủ, đang online đợi, khấn cấp!”
Nhậm Kiệt che mặt, thiệt cho chị còn nhớ.
Ảnh đại diện của anh là một người đàn ông mặc đồ đen ngắn tay, tóc ngắn, đeo kính thô tục, tên tài khoán là anh Kiệt.
Anh Kiệt:
“Ngoài trời…? mp4”
“Gia sư…? mp4”
“Phòng làm việc…? mp4”
“Năm thứ mười…”
Nhậm Kiệt dứt khoát không vòng vo, trực tiếp chia sẻ cho Nặc Nhan, dù sao lúc trước cũng đã hứa hẹn, từ nhỏ Nhậm Kiệt anh đã là một đứa trẻ ngoan xin gì được nâ’y.
Lão Tư Cơ: “ồ hô! ồ hú hú… Cậu nhóc thật biết trữ hàng… Món ăn tinh thần của tôi sau này đều hy vọng vào cậu đấy!
Anh Kiệt: “Người trẻ tuổi vẫn nên chú ý tiết chế…”
Emotion: “Anh Kiệt đấy kính, cười nham hiểm.gif”
Lão Tư Cơ: “Cậu quản tôi à? Nhưng mà nể mặt cậu biết điều như vậy, tôi lại phổ cập khoa học cho cậu một chút.”
“Bình thường người có khế ước với ma quỷ đều sẽ che giấu thân phận của mình, giả làm chiến binh gen bình thường, nếu không muốn bị người của giáo hội Thiên Môn kéo đi treo cổ chết, đốt cháy để hiến tế thần thánh, tốt nhất vần nên khiêm tốn một chút.”
“Chế độ học tập, xin đừng làm phiền!”
Nhậm Kiệt cười khổ, cô ấy vẫn đoán được…
Nhưng cũng phải thòi, nhiều yếu tố khác nhau đã dẫn đến sự nhạy cảm về thân phận của người có khế ước với ma quỷ.
Nếu không muốn gây ra phiền phức thì tốt nhất đừng nên đế lộ thân phận.
Những mảnh vỡ màu đen đến từ thảm họa ma quỷ cấp A của Tấn Thành mười năm trước, có lẽ chuyện năm đó không đơn giản như vậy, lúc đó Nhậm Kiệt còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, nếu có cơ hội sẽ điều tra lại…
Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn, sự quan tâm của Vệ Bình Sinh và Điền Vũ, 99+ trong 206 tin nhắn của nhóm làm thêm, chị Trương hỏi Nhậm Kiệt tại sao buổi tối không đến mát-xa cho mình…
Nhậm Kiệt trả lời từng tin nhắn một.
Trong khu sinh hoạt của phòng thí nghiệm Hoa Thiên, Nặc Nhan vừa tắm xong, không mặc gì cả, ngâm nga một ca khúc:
“Trong vườn hoa nho nhỏ, đào nào đào nào đào…hey hey…”
Cứ vậy lau mái tóc ướt đầm của mình, nằm ngửa lên giường…
Chụp mắt đã tháo ra, mắt trái của cô ấy không mù cũng không gắn mắt robot, chỉ là con ngươi có màu tím hoàng gia, trông rất kỳ dị…
Chỉ thấy Nặc Nhan hào hứng chui vào trong chăn, liếʍ môi rồi mở điện thoại ra…
“Ưây… Trước tiên xem cái ngoài trời này đi…”
Vừa nhấp mở video, âm thanh sống động vang lên.
“Makabaka~ahkawaka~mikamaka~mu~”
Xem mấy con Teletubbies vỗ tay nháy múa vui vẻ trong vườn hoa ngoài trời, biểu cảm trên mặt Nặc Nhan lập tức cứng đờ.
Đây chính là ngoài trời? Phiên bản sưu tầm?
Nặc Nhan nghiến răng, không tin bấm vào từng video, tôi không tin tất cả đều là như thế!
“Là cậu ta… chính là cậu ta… bạn của chúng ta, Tiểu Na Tra…”
“Anh quẩy hành lí, tôi cầm cương ngựa”
“Thiếu niên… cậu có tin ánh sáng không?”
“Gió táp mưa sa, cũng không sợ… La! La la la…”
“Teng teng teng teng, teng teng… Chào mừng các bạn thưởng thức tin tức trực tiếp, Giàu mạnh! Dân chủ! Hữu ái! Đoàn kết…”
Nặc Nhan:!!!
“Nhậm! Kiệt! ông nội cậu… còn Makabaka? Mẹ nó! Cậu trả lại sự mong đợi cho bản cô nương đây!”
Thiệt cho tôi còn tắm rửa thay quần áo, tràn đầy mong đợi.
Nặc Nhan tức điên, cầm điện thoại lên soạn tin nhắn một cách điên cuồng.
Trong nhà, Nhậm Kiệt nhìn khung chat, im lặng chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền.
Lão Tư Cơ: (??)60″)?
A a a a a a!
Rõ ràng, sáu mươi giây chỉ là giới hạn của tin nhắn thoại chứ không phải là giới hạn của Nặc Nhan.
Khóe miệng Nhậm Kiệt không nhịn được cong lên, vẻ mặt vui vẻ, không biết những video đó của mình có chữa lành được tâm hồn hủ bại của Nặc Nhan hay không.
Ngược lại không cám thấy sương mù cảm xúc thay đổi nhiều, quả nhiên thứ này có phạm vi thu thập.
Mà vào lúc này, Nhậm Kiệt kinh ngạc phát hiện sương mù trên Kính Hồ bắt đầu tăng lên từng làn một.
Nguồn gốc không phái là Nặc Nhan mà đến từ chính mình.
Phía sau tấm rèm vang lên tiếng rêи ɾỉ đau đớn bị kìm nén rất thấp, Đào Yêu Yêu quấn trong chăn lăn lộn không yên.
Rõ ràng, những sương mù cảm xúc này đến từ Đào Yêu Yêu, cô bé lúc này đang nén chịu đau đớn tột cùng.
Nhậm Kiệt vội vàng đi qua, vén chăn lên thì nhìn thấy Đào Yêu Yêu mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ hoạt hình màu hồng đang cuộn tròn, ga trải giường ướt đầm mồ hôi.
Hai chân và trên một cánh tay đều quấn đầy băng vải, thấp thoáng có thể nhìn thấy dấu ấn của quỷ giống như một con mãng xà màu đen ngay vai.
Làn da nơi có dấu ấn của quỷ giống như bị axit sulfuric ăn mòn, trở nên đen ngòm, cứng ngắc, thậm chí còn nứt nẻ, tạo thành một thứ giống như lớp vảy đen tuyền…
Đây chính là căn bệnh dấu ấn của quỷ, một căn bệnh nan y, từ sau khi vực thẳm ma quỷ thời không xuất hiện, thì căn bệnh dấu ấn của quỷ này cũng xuất hiện theo.
Cho đến nay con người vẩn chưa tìm được nguyên nhân gây ra căn bệnh dấu ấn của quỷ này, dường như nó được tìm thấy một cách ngẫu nhiên, với phương pháp điều trị của con người hiện nay vần không thể nào khắc phục được căn bệnh dấu ấn của quỷ.
Chỉ có thế ức chế đế giảm nhẹ nỗi đau khi phát bệnh.
Hiện nay cũng chưa có trường hợp nào được điều trị thành công, căn bệnh dấu ấn của quỷ giống như một cơn ác mộng kéo dài, giống như con giòi bám vào xương hành hạ người bệnh cho đến chết.
Lúc được chẩn đoán mắc bệnh dấu ấn của quỷ Đào Yêu Yêu mới năm tuổi, mà năm đó cũng là năm mà Đào Nhiên bố của cô hy sinh vì cứu Nhậm Kiệt…
Họa vô đơn chí, những điều tồi tệ nối tiếp nhau xảy ra…
Mười lăm tuổi, vốn nên là độ tuổi tràn đầy sức sổng, nhưng Đào Yêu Yêu lại luôn bị bệnh tật hành hạ…
Hai chân và cánh tay bị dấu ấn của quỷ che kín, khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn, cô bé chỉ có thế ngồi xe lăn.
Cô bé giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg, căn phòng chật hẹp chen chúc này chính là cả thế giới của cô bé…
“Phát bệnh rồi sao? Sao em không lên tiếng? Uống thuốc giám đau chưa?”
Nhậm Kiệt bước tới, cấn thận đỡ Đào Yêu Yêu dậy, đặt cô bé ở tư thế thoải mái…
Sau đó xoay người đi lấy thuốc.
Đào Yêu Yêu rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn mũm mĩm có chút trẻ con, mang theo vẻ ngây thơ chí có ở một thiếu nữ, trong đôi mắt to đầy linh khí, miệng anh đào và cái mũi xinh đẹp, cho người khác một cảm giác vô hại với con người và động vật, là một cô em gái dễ thương.
Có điều trong đôi mắt to của Đào Yêu Yêu lúc này lại đầy nước mắt, mái tóc đen mượt ướt đầm mồ hôi, một tay túm chặt ga trải giường, nhìn bóng lưng Nhậm Kiệt…
“Anh… không uống đâu, em có thể chịu đựng được, lọ thuốc giảm đau kia rất đắt, cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, anh phải làm thêm bao nhiêu việc? Mẹ phải giặt bao nhiêu quần áo, mới…”
Nhậm Kiệt không quan tâm, đổ thuốc giảm đau ra nhét vào trong miệng Đào Yêu Yêu.
“Thuốc giảm đau mà thôi, anh mua được, em cứ yên tâm uống hết, thuốc ức chế kia phải đợi thêm, tiền anh có thể kiếm đủ.”
Đào Yêu Yêu đã mắc bệnh dấu ấn của quỷ giai đoạn 3, nếu không tiêm thuốc ức chế thì dấu ấn của quỷ sẽ lan rất nhanh, không thể kéo dài thêm được nữa.”
Chỉ là giá thuốc ức chế còn đắt hơn cả thuốc gen.
Đào Yêu Yêu lắc đầu, hai mắt đỏ hoe nói:
“Anh… Hay là…đừng tiêm nữa, bệnh dấu ấn của quỷ này không thế chữa khỏi đâu, tiêm thuốc ức chế chỉ lãng phí tiền bạc thôi.”
“Sớm muộn gì em cũng sẽ chết, nếu em chết, anh có thể đi học đại học, mẹ cũng không cần phải mệt mỏi như vậy, em…”
Càng nói, giọng Đào Yêu Yêu càng nhỏ…
Chỉ thấy Nhậm Kiệt đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm mình với gương mặt không cảm xúc, ánh mắt rất nghiêm túc.
Đào Yêu Yêu biết, Nhậm Kiệt đang tức giận.
Cô bé đáng thương nói một cách yếu ớt:
“Anh, anh đừng giận, em… em không nói nữa còn không được sao?”
Lúc này Nhậm Kiệt mới ngồi xuống bên giường, ôm Đào Yêu Yêu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.
“Anh biết em đau, nhưng phải kiên cường, anh sẽ chữa khỏi bệnh cho em, cho dù phải dùng cách gì!”
“Đợi em khỏe rồi, lại chăm sóc cho anh và dì An Ninh nhé, ngoan…”
“Em không cần lo chuyện thuốc ức chế, đợi anh chuyển chính thức vào sở cứu hỏa thì sẽ được hưởng những phúc lợi của lính cứu hỏa, người nhà của lính cứu hỏa bị bệnh nặng, sở cứu hỏa sẽ ban hành trợ cấp chữa bệnh…”
“Sẽ Ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, anh đảm bảo…”
Nhậm Kiệt không ngừng an úi Đào Yêu Yêu, hơn hết là đang an ủi chính mình.
Đây cũng là lý do tại sao Nhậm Kiệt từ bỏ cơ hội học đại học, khăng khăng muốn vào sở cứu hỏa.
Thuốc gen chỉ là thứ yếu, lấy được trợ cấp chữa bệnh mới là mục đích thật sự.
“Anh… ôm em ngủ…”
“Lớn như vậy rồi, ôm cái gì mà ôm! Anh trai em gái thụ thụ bất thân…”
“Hmmm, lại không phải anh em ruột?”
“Không ôm, ngủ đi!”
“Vậy nắm tay cũng được nhỉ? Nếu anh không nắm tay em, em sẽ nói cho mẹ biết anh giấu Thánh Quang bí điển dưới tủ đầu giường! Ba cuốn lĩnh vực tuyệt đối, hai cuốn…”
“Ồ, em gái thân yêu của tôi, xin hỏi ngài muốn nắm tay trái, hay tay phải đây?”