Là một Alpha cấp S sống trong nhung lụa và quyền lực, bản chất tôi tàn nhẫn, lạnh lùng, xấu xa đến tận cùng. Tôi rất thích chơi đùa với các Omega.
Dù sao thì trên đời, Omega chỉ là thứ đáng thương phục tùng tin tức tố của Alpha, chỉ cần ngửi thấy mùi Alpha, họ sẽ quỳ rạp dưới chân tôi như những con chó nghe lệnh.
Nhưng hôm nay, tôi sắp bị gϊếŧ bởi một Omega.
Một Omega thấp kém.
Cũng là thủ lĩnh của phiến quân bình quyền Omega.
Hiện tại, vị thủ lĩnh Omega thấp kém đó đã dẫn theo ngàn quân vạn mã, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của thủ đô liên minh – Hắc Tháp, biểu tượng tối cao của khoa học công nghệ liên minh. Giờ đây, anh ta dẫn đầu đội tinh nhuệ tấn công lêи đỉиɦ tháp, ngọn lửa chiến tranh bùng lên, và vị Omega ấy chuẩn bị hủy diệt trật tự cũ, xây dựng một liên minh mới tự do và bình đẳng.
Anh ta là vị cứu tinh của các Omega.
Anh ta là anh hùng mang lại tự do và bình đẳng cho một xã hội ABO bị áp bức.
Nhưng, anh ta từng là Omega của tôi.
Lúc anh ta còn ở học viện quân sự, tôi đã cố ý dùng pheromone đánh dấu anh ta rồi bỏ rơi, tố giác anh ta có quan hệ với phiến quân Omega, hãm hại anh ta vào tù, khiến anh ta bị người đời quay lưng, khiến anh ta co ro trong đêm tối lạnh lẽo trong nhà giam vì không được nhận pheromone của tôi mà phát điên khóc lóc.
Tôi lắc lư ly rượu, ngoài cửa sổ, khung cảnh chiến tranh hoang tàn, bùng cháy, đẹp như tranh vẽ. Xin lỗi các vị vì giọng điệu thản nhiên của tôi, nhưng tôi đã gần như quên anh ta từ lâu.
Tuy nhiên, xem ra lần này tôi không thể thành công trong việc hãm hại anh ta.
Anh ta đã đến rồi.
Tiếng nổ vang trời, khói bụi mịt mù, đá vụn rơi tứ phía.
Một bóng người xuất hiện trong khói lửa, từng bước tiến đến gần.
Tôi chớp mắt ngạc nhiên, buồn cười thật, trí nhớ tôi kém quá, vậy mà chưa từng nhớ nổi tên một Omega huyền thoại như thế này.
Nhưng điều đó có hề gì, tôi nhếch mép cười xấu xa, không bận tâm, nhún vai:
“Ồ, anh là cái ai nhỉ… À tôi nhớ rồi, mã số tù nhân của anh là 560, phải không?”
Đúng vậy, Omega huyền thoại đó từng là tù nhân có mã số 560.
Ánh mắt của 560 trở nên tàn nhẫn, một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua má tôi, đau rát.
Tôi dựa vào bức tường, mũi ngửi thấy mùi máu của chính mình.
Bức tường kim loại lạnh lẽo, tôi chậc lưỡi, cuối cùng nhớ ra thêm nhiều chuyện về Omega này.
Đúng vậy, Omega này từng là một tù nhân, và chính tôi là người đã hại anh ta.
Không lâu sau khi bị giam, anh ta từng cầu xin tôi đến gặp anh ta, khi anh ta bị dấu hiệu của tôi hành hạ đến phát điên.
Lúc đó, trong phòng giam đơn được làm bằng kim loại lạnh lẽo, tôi đến thăm anh ta, cánh cửa sắt nặng đóng lại, chỉ còn hai chúng tôi, một Alpha và một Omega, trong một không gian kín, suốt ba tiếng đồng hồ, tôi vừa làm nhục vừa thỏa mãn anh ta, giữ chặt vai anh ta rồi xoay người anh ta lại, anh ta khát khao đến phát điên, lúc đó, anh ta thật sự trông rất ngon lành.
Ngày hôm đó, mùi máu nóng hòa quyện với kim loại lạnh lẽo, tôi sẽ không bao giờ quên.
Quay lại hiện tại—
Tôi thở dốc, mặt đỏ ửng, tôi sắp bị gϊếŧ bởi anh ta, nhưng tôi vẫn muốn cười.
“Ha ha.” Cười thì cứ cười thôi.
Mọi thứ đều không quan trọng.
Tôi nhếch mép, ngẩng đầu, không quan tâm đến ánh mắt đối diện, nhẹ nhàng ngân nga một bài hát, tiếp tục đắm mình trong ký ức ngọt ngào và tội lỗi.
Sau đó, tôi không để ý đến anh ta nữa, không hiểu sao, tù nhân 560 thoát khỏi ngục, lập ra Đảng bí mật, trang bị vũ khí, ám sát quan chức, kích động người dân, truyền bá tư tưởng bình quyền, anh ta có tài năng bẩm sinh, là một nhà lãnh đạo thiên tài, 560 đã thành công.
Anh ta giương cao lá cờ phiến quân, đứng dưới ánh sáng mặt trời, giương súng vào xã hội không bình đẳng và méo mó này.