Chương 6

Grew nhìn nhãi con nhỏ xíu đang vẫy vẫy đôi tay mũm mĩm của mình trong đống tuyết, không thể nhịn được cười rồi cúi xuống định nhấc nhãi con lên. Nhưng… không nhấc nổi.

Grew nhìn bàn tay mình, đôi bàn tay này từng là công cụ đắc lực để đào đất, sức mạnh luôn là niềm tự hào của hắn mà giờ lại không nhấc nổi một đứa nhóc con? Nhãi con mũm mĩm này rốt cuộc nặng bao nhiêu chứ? Grew khó xử nhìn nhãi con mũm mĩm vẫn đang giãy giụa trong đống tuyết, hít một hơi sâu, đôi tay của hắn bắt đầu phát ra một tia sáng màu vàng đất .

“Ôi nữ thần của đất mẹ nhân từ, xin hãy ban cho con dân của người sức mạnh của đất đai, Grew sẽ mãi mãi phụng sự người.”

Sau khi cầu nguyện xong, Grew mới miễn cưỡng nhấc được bé con mũm mĩm từ đống tuyết lên. Hắn thở hổn hển lưng còng càng thấp hơn. Không còn cách nào khác, bé con mũm mĩm này thật sự quá nặng. Grew quan sát thấy nhóc này không ngừng tò mò nhìn chằm chằm vào đôi tay phát sáng của mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Grew quay đầu quan sát xung quanh một lượt rồi mang theo bé con khổ cực vất vả trăm cay ngàn đắng mới quay trở về ngôi nhà dưới lòng đất của mình.

Long Minh bị thú nhân đó đặt lên một đống cỏ khô. Cậu cúi xuống nhìn đôi chân ngắn mập mạp của mình, đầy vảy đen, cử động thử đôi chân, hoặc có lẽ không thể gọi là chân, chúng giống móng vuốt hơn, năm ngón chân phủ đầy vảy, ở đầu ngón còn có móc câu. Lúc này chúng đang bám chặt vào một mảnh vải rách nát.

Long Minh vươn tay giật mảnh vải rách ném sang một bên rồi mở to mắt tò mò nhìn quanh ngôi nhà tồi tàn này.

Chẳng lẽ thú nhân này là người thân của cậu sao? Nhưng mà hai người chẳng giống nhau chút nào, cậu có đuôi, có vảy, còn hắn ta thì không. Hơn nữa, ánh sáng vừa phát ra từ tay hắn ta là gì nhỉ?

Grew sau khi chuẩn bị xong, quay lại thì phát hiện bé con mình nhặt được đang ngoan ngoãn ngồi trên đống cỏ, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn ta. Grew chưa bao giờ tiếp xúc với trẻ con thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thế này có vẻ bé con này khá ngoan, mình làm việc mà nó không hề quấy rầy khiến Grew cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thương kỳ lạ.

Long Minh thấy trên tay thú nhân đó lại có vầng sáng vàng rồi cậu cũng lại lần nữa bị nhấc lên. Hắn ta bước đến cạnh nồi sắt định đặt cậu vào bên trong.

Long Minh cúi đầu nhìn dòng nước nóng trong nồi thì lập tức bắt đầu vùng vẫy. Hắn ta định làm gì? Định nấu mình sao? Long Minh hoảng loạn, càng vùng vẫy mạnh mẽ hơn, đuôi vung vẩy, móng vuốt cào loạn xạ vào người thú nhân. Grew khổ sở không nói nên lời, tăng thêm sức mạnh vào tay, thở hổn hển cố gắng kiểm soát bé con đang giãy giụa loạn xạ, vứt cảm giác yêu thương vài phút trước mới hiện lên ra sau đầu.

Ngoan ngoãn cái khỉ gì chứ! Tại sao tất cả trẻ con đều ghét nước? Ồ, quên mất, chính hắn cũng ghét nước.

Sau khi Grew dùng hết sức lực mới đặt được bé con vào nước nóng thì hắn đã mệt đến nỗi không còn hơi sức để nói. Bé con mũm mĩm này thật sự khỏe quá đi, nó mới sinh không bao lâu mà.

Long Minh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra nước nóng trong nồi không hề nóng. Cậu dùng móng vuốt tùy tiện quệt lên người để lớp dịch nhầy nhanh chóng được rửa sạch.

Hóa ra thú nhân đó chỉ muốn tắm cho cậu sao? Long Minh nhìn thú nhân đang nằm bẹp dưới đất không xa, có chút ngượng ngùng.

Grew nghỉ ngơi một lát rồi lại kiên trì thay nước nóng sạch cho bé con. Dĩ nhiên không phải vì hắn ta có lòng tốt mà vì hắn ta phải đảm bảo rằng trên người nhãi con này không còn mùi sữa đặc trưng của trẻ sơ sinh.