“Cũng có thể xem như đây là một tin tốt,” Carlo nhìn chiếc mũ tai thỏ trắng trong tay, khẽ ho một tiếng: “Bé con đội lên chắc chắn sẽ rất dễ thương.”
“Dựa theo manh mối này nói không chừng chúng ta sẽ nhanh chóng tìm thấy bé con.”
“Thưa ngài, ngài có quan tâm đến chiếc mũ lông thỏ tuyết này ư? Đây là tác phẩm của một học viên pháp thuật bắt được một con thỏ tuyết tai dài từ dãy núi Địa Ngục xa xôi sau đó cẩn thận chế tác ra. Giá chỉ có mười đồng bạc thôi.”
Carlo nhìn người bán hàng là một bán thú nhân nên chỉ tin một phần lời hắn nói bởi vì những thương nhân loài người này rất xảo quyệt, chúng gian trá không khác gì tộc cáo của thú nhân.
“Cái này, tôi sẽ mua, ngoài ra, tôi thêm một đồng xu nữa để ông cho tôi biết học viên pháp thuật đó ở đâu?” Carlo đặt tiền lên quầy.
Nhân viên của cửa hàng may Violet mím môi, chỉ thêm một đồng xu mà đã muốn lấy thông tin đúng thật là thật keo kiệt, nhưng dù sao cũng đã bán được một món hàng lớn nên hắn cũng vui vẻ nói với người đàn ông cao lớn đẹp trai này tin tức mình biết.
Ba người vừa bước ra khỏi cửa không lâu thì một kỵ sĩ lạ mặt đã đuổi theo rồi chắn đường họ.
Carlo cúi đầu nhìn loài người yếu đuối này, chẳng thèm để hắn vào mắt.
“Đợi đã, các người đứng lại cho tôi!”
Carlo và hai người kia tiếp tục đi về phía trước.
“Hộc... hộc... Tôi bảo các người dừng lại mà các người không nghe à? Cái mũ của các người mua là tôi đã đặt trước, tên phục vụ đó dám không giữ lời mà bán chiếc mũ của tôi cho các người, tôi phải khiếu nại hắn!” Chris tức giận đến phát điên. Em gái của hắn đã để mắt đến chiếc mũ tai thỏ trắng này từ lâu. Hắn vừa kiếm được một chút bạc sau chuyến đi và định mua nó về làm quà sinh nhật cho em gái nhưng lại bị người khác mua mất!
Czech nhíu mày: “Mi nên tìm tên phục vụ đó chứ không phải chúng ta. Cái mũ này chúng ta đã mua rồi nên không thể trả lại cho mi được.”
“Tôi trả mười lăm đồng bạc, thế nào! Tôi nhất định phải có chiếc mũ này,” Chris nghiến răng nói.
Carlo lạnh lùng từ chối ngay lập tức: “Không được.”
“Nếu còn không đi, ta sẽ đánh mi.” Hắn cúi đầu nói rất nghiêm túc, giọng điệu có vẻ không vui.
“Anh!” Mặt Chris đỏ bừng vì tức giận, đối phương quá cao lớn tạo cho hắn một cảm giác áp lực khủng khϊếp.
“Chris, cậu đang làm gì ở đây?”
Từ phía sau vang lên một giọng nói hơi tùy tiện. Carlo nhìn thấy một thanh niên mặc trang phục lộng lẫy đi cùng với một nhóm đầy tớ xuất hiện như một ngôi sao giữa đám người. Tên đó liền khoác tay qua vai Chris, hứng thú hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, bạn của tôi, kể tôi nghe nào?”
“Thưa ngài Seg tôn kính, chuyện là thế này…” Chris kể lại mọi chuyện, nhưng khi định nói tiếp thì ba người Carlo đã rời đi. Seg chớp mắt, không thể tin rằng họ lại cứ thế bỏ đi… Chẳng lẽ họ không nhìn thấy huy hiệu gia tộc trên vai áo gã sao? Gã là người của gia tộc Campbell tại Đế quốc Elve cơ mà!
“Này, các người thật là vô lễ!” Seg ra hiệu cho người hầu chặn họ lại, tiến đến gần ba người mặc quần áo xám xịt rồi liếc qua ngực họ sau đó nở một nụ cười khinh miệt: “Mang theo kiếm lớn lại còn có gậy phép thuật nhưng không có huy hiệu của Hiệp hội Pháp thuật. Chẳng lẽ các người là kẻ giả mạo pháp sư? Đây là tội lớn đấy.”
Erza phủi bụi trên quần áo, từ sau khi tham gia Thánh Chiến thì cô đã chẳng ưa gì loài người. Đến nay, suy nghĩ đó vẫn không thay đổi, người tốt thì ít mà kẻ phiền phức lại quá nhiều.
“Thôi, đi đi,” Czech quyết định bỏ qua, việc tìm rồng con quan trọng hơn.