Chương 1: Mối họa

“Đừng trách sư huynh nhẫn tâm.”

Trong cơn mơ màng hỗn loạn, Vân Ninh nghe thấy một giọng nói mơ hồ của đàn ông.

Trước khi kịp suy nghĩ xem câu nói ấy có ý nghĩa gì, cơn đau dữ dội như lưỡi dao bất ngờ xuyên qua, kéo theo ký ức hỗn độn ập tới, như sóng lớn nhấn chìm mọi giác quan của nàng.

Trán Vân Ninh nhanh chóng rịn mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch vì cơn đau.

Giọng nói ấy vẫn tiếp tục: “Nếu có trách thì hãy trách bản thân ngươi, nhất quyết đối đầu với Vãn Vãn.”

Giọng nói đầy ác ý và cay nghiệt vang lên bên tai, khiến đôi mắt nhắm chặt của Vân Ninh khẽ rung động.

Nén chịu cơn đau đang xé toạc cơ thể, nàng cố gắng gom chút sức lực cuối cùng để hé mở đôi mắt.

Không biết từ bao giờ, phía chân trời đã bắt đầu sáng lên ánh bình minh.

Một tia sáng nhạt xuyên qua màn đêm, chiếu lên gương mặt tái nhợt của Vân Ninh, làm mờ đi vẻ lạnh lẽo.

Mái tóc rối bời bết vào hai bên má, đôi môi mím chặt đã mất hết sắc hồng, thay vào đó là một màu trắng nhợt nhạt, trên gương mặt lấm lem bùn đất và máu, nổi bật đôi mắt liễu trong trẻo như làn nước thu.

Dù trong trạng thái nhếch nhác đầy máu me, vẻ thanh lệ trên gương mặt nàng vẫn không thể che giấu.

Người đàn ông nhìn vẻ đẹp thanh nhã của Vân Ninh, trong thoáng chốc khuôn mặt như ngây dại, những quyết định đã định sẵn dường như bị lung lay.

“Sư huynh?”

Một giọng nói yếu ớt cất lên từ phía sau.

“Hay là... hay là chúng ta bỏ qua đi?”

Bạch Vãn Vãn bước lên một bước, nhìn Vân Ninh nằm trên mặt đất, ánh mắt lóe lên một tia tối tăm.

Nàng ta lưỡng lự, chậm rãi nói: “Dù trước đây sư tỷ Vân Ninh đã làm rất nhiều chuyện không hay với muội, nhưng muội... khụ khụ khụ.”

Lời nói còn chưa dứt, nàng ta đột nhiên ho dữ dội.

Mất một lúc, Bạch Vãn Vãn mới điều hòa lại hơi thở, trong mắt lấp lánh ánh lệ: “Chỉ cần sư tỷ hứa rằng sau này sẽ không gây khó dễ cho muội nữa, muội nguyện ý tha thứ cho tỷ, những chuyện trước đây... muội đều sẽ bỏ qua.”

“Sư muội không cần cầu xin cho nữ nhân độc ác này.”

Đàm Mậu Thanh nhìn Bạch Vãn Vãn với ánh mắt đầy đau lòng, nói bằng giọng căm hận: “Nếu không phải vì nàng ta, sao muội có thể bị thương nặng đến vậy trong lần lịch luyện trước?”

Ánh mắt hắn ta trở nên cương quyết: “Lần này dù muội nói gì, ta cũng phải thay muội giải quyết mối họa này.”

Dứt lời, Đàm Mậu Thanh không chút do dự, đẩy Vân Ninh xuống vực sâu Thương Uyên, nơi không thấy đáy.

—----------------------------------------

Cơn đau đầu dữ dội khiến Vân Ninh gần như không thể chịu đựng được. Những ký ức hỗn loạn chèn ép trong đầu nàng hòa lẫn với cơn đau từ cơ thể, đến mức nàng chỉ muốn ngất đi để thoát khỏi cảm giác này.

Vân Ninh nhướng mí mắt, liếc nhìn đôi "cẩu nam nữ" đầy giả tạo trước mặt, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột còn kí©h thí©ɧ hơn cả khi nàng chơi trò nhảy tháp trước đây.

Dù cố giữ bình tĩnh, gương mặt nàng vẫn không tránh khỏi biến sắc.

Giọng nói nhẹ như thì thầm thoát ra theo tiếng gió khi nàng rơi xuống: “Lũ khốn kiếp các ngươi!”

—---------------------------------------

Trên vách vực, Bạch Vãn Vãn nhìn bóng dáng Vân Ninh biến mất dần trong màn sương, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng...

Nàng ta không nhịn được nắm chặt tay, trong mắt lóe lên sự phấn khích.

Từ giờ trở đi, cơ duyên tiên đạo sẽ không còn liên quan đến Vân Ninh nữa.

Những gì nàng sở hữu ở kiếp trước, tất cả sẽ thuộc về nàng ta!

Bạch Vãn Vãn nghĩ đến gia tộc ẩn thế to lớn mà chỉ có thể ngước nhìn, nghĩ đến nguồn tài nguyên vô tận, trái tim không ngừng nhảy lên vui sướиɠ.

Lúc trước, nàng ta chỉ có thể nhìn Vân Ninh từ xa, ghen tị với mọi thứ mà nàng ta có được.

Nhưng giờ đây, những cơ duyên ấy sẽ thuộc về nàng ta.

Miễn là hắn ta giữ lời hứa, chuyển linh căn Kim Thiên của Vân Ninh sang cơ thể nàng ta, mọi thứ sẽ thành hiện thực.