- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Ác Linh Quốc Gia
- Quyển 25 - Chương 42: Ra tay
Ác Linh Quốc Gia
Quyển 25 - Chương 42: Ra tay
Dịch:
Hàn Phong Vũ
Người trong nhà hàng đều bị vây trong sợ hãi tuyệt đối, hoàn toàn không nghe người phụ nữ kia nói gì, vẫn đang tìm một lối ra có thể chạy trốn.
Người phụ nữ thấy không ai nghe lời ả, lại cắn răng hung hăng giậm chân một cái, tiếp theo giọng sắc bén hét lên:
"Đi chết chết cho tao! Đám hạ đẳng bọn mày!"
Nói xong, đám người vốn còn chạy trốn kêu rên tứ phía trong nhà hàng, vào giờ khắc này toàn bộ đều bị cắt mất đầu.
Từng cái đầu rơi tán loạn trên mặt đất, bị người phụ nữ kia đá bay từng cái như trút giận.
"Máy thứ rác rưởi chết tiệt! Rác rưởi!"
Người phụ nữ như phát điên, không ngừng chửi bới, thật lâu mới bình phục lại, sau đó rời khỏi nhà hàng đi tới nơi gϊếŧ chóc kế tiếp của ả.
Cùng lúc đó, trên một con đường quốc lộ hơi lệch một chút với thành phố Hằng Viễn, bóng dáng của Hạ Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Sau khi xuất hiện, trên mặt hắn viết đầy nghiêm trọng, vì hắn hoàn toàn không đi vào thành phố, mà là xuất hiện ở nơi này, là vì hắn cảm thấy sự khác thường trong không gian ở nơi này.
Nói trắng ra, chính là có quỷ vực bao vây không gian thành phố Hằng Viễn.
"Cái phiền phức ở thành phố Hằng Viễn này xem ra còn không nhỏ."
Hạ Thiên Kỳ không thả quỷ vực ra ngoài, mà là cản lại một chiếc xe ở ven đường, khoảng nửa tiếng trôi qua, hắn mới thật sự tiến vào thành phố Hằng Viễn.
Sau khi đi vào, hắn bay thẳng tới địa điểm xảy ra sự kiện, nơi đó là một quán nước giải khát nhỏ tên là Thức Uống Mỹ Vị.
Nhìn quán nhỏ từ bên ngoài không thấy cái gì, hắn tìm một chỗ trong quán cà phê đối diện ngồi xuống, nhìn qua lớp kính thủy tinh chăm chú quan sát quán nhỏ đối diện.
Qua hơn một tiếng theo dõi, hắn phát hiện đối tượng vào trong mua nước đều là nữ sinh nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, đồng thời quỷ dị là, sau khi mấy nữ sinh này đi vào, cũng không thấy bọn họ đi ra lại.
"Xem ra vấn đề xảy ra ở nơi này."
Mặc dù đã biết chỗ tồn tại vấn đề, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không làm bừa.
Vì phạm vi bao phủ quỷ vực của đối phương rất lớn, hơn nữa có thể làm hắn đánh giá sai phương hướng, đủ thấy thực lực vượt xa cấp ác quỷ bình thường.
Có điều hắn hiện tại nằm trong đỉnh cao của cấp ác quỷ, có thể nói dưới quỷ vương có rất ít người có thể uy hϊếp được hắn, chỉ là hắn không nghĩ ra, nơi này sao lại có ẩn giấu một con ác quỷ?
Phải biết hệ thống của Minh Phủ, với phân bố của quỷ vật là cực kỳ có trật tự, tuy không thể chính xác trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng không có sai số một trời một vực.
Nếu đυ.ng phải tình huống khó mà phán đoán, hệ thống cũng sẽ có nhắc nhở dành cho không rõ.
Nhưng lần này, hệ thống cho ra cấp bậc rất rõ ràng là quỷ mọi, mặc dù có chênh lệch, vậy nhiều nhất chính là cấp lệ quỷ, cũng hoàn toàn không tới được mức ác quỷ.
"Chẳng lẽ không phải ác quỷ mà là người?"
Trên mặt Hạ Thiên Kỳ đột nhiên lộ vẻ chợt tỉnh, không khỏi nghi ngờ người ẩn giấu ở thành phố Hằng Viễn này, có thể chính là ngoài làm phản xuống phá hoại đi?
Hoặc là nói, người của liên minh quân phản loạn để mắt tới nơi này?
Hạ Thiên Kỳ vẫn không quá xác định chuyện này, có điều nếu muốn quét sạch lực lượng Minh Phủ trong hiện thực, ít nhất cũng phải có cấp giám đốc tọa trấn mới được, nên nếu đối phương thật sự là người của liên minh quân phản loạn, vậy thì trong đó có thể có giám đốc.
Suy nghĩ một chút, Hạ Thiên Kỳ vẫn có ý định thăm dò nông sâu rồi lạị nói, dù sao bằng thực lực của hắn bây giờ, cho dù hắn không địch lại, nhưng muốn tìm đường chạy trốn cũng không quá mức khó khăn.
Trong quán trà sữa, lão chủ kia vẫn ngược đãi nữ sinh gã vừa bắt được không biết mệt mỏi.
Quá trình sau khi xong loại nhục mạ này, lại gϊếŧ chết tàn nhẫn khiến toàn thân gã có loại vui sướиɠ không nói ra được.
Gã chính là thích dáng vẻ con người trong đau khổ trở nên tuyệt vọng trong cái chết kia.
Kia đơn giản chính là cảnh tượng đẹp nhất thế gian này.
"Tao chơi đã rồi, cho nên mày có thể chết! Tao phải đạp bộ mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia của mày thành một bãi thịt nát!
Con đàn bà thối! Thân thể bẩn thỉu!
Ha ha!"
Sau khi trút ra xong, lão chủ quán kia kéo thi thể nữ sinh ra phía sau, sau đó làm như treo quần áo, dùng móc sắt móc vào hàm răng, sau đó treo trong tủ quần áo lớn.
Trong không tới một ngày này, gã đã gϊếŧ chết gần hai mươi nữ sinh nhỏ tới mua trà sữa.
Dĩ nhiên, nếu là đàn ông thì chắc chắn gã sẽ không để ý.
Mục đích gã tới nơi này rất đơn giản thuần khiết, chính là phá hoại hiện thực này, phối hợp với người của đệ nhị vực, quậy Minh Phủ tới mức gà chó không yên, được đây mất kia.
Thế nhưng gã không muốn dùng quỷ vực trực tiếp đi gϊếŧ người, như vậy không có chút cảm giác nghệ thuật nào, cũng không có chút lạc thú nào.
Gã thích loại cách thức này, đóng vai ông chủ của một quán nhỏ, sau đó hấp dẫn mấy nữ sinh nhỏ không biết chuyện kia tới nơi...
Loại kɧoáı ©ảʍ gϊếŧ chóc này, so với trực tiếp gϊếŧ chết người còn thoải mái hơn vô số lần.
Xử lý xong thi thể, lão chủ tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra mà pha chế đồ uống, giả vờ trong chốc lát, gã lại nghe tiếng phong linh trên cửa vang lên một tiếng, trong lòng gã vui mừng vô ý thức quay đầu nhìn lại, lại thấy một người đàn ông cả người rất cao lớn từ bên ngoài đi vào.
"Ông chủ, làm ăn thế nào rồi?"
Trong chớp mắt Hạ Thiên Kỳ đẩy cửa ra, lập tức nghe được một mùi máu tươi rất nồng nặc.
Thứ mùi này có thể người bình thường sẽ không ngửi được gì, cũng không quá nhạy cảm, thế nhưng với hắn mà nói, thứ mùi này có thể xưng là mùi khiến hắn buồn nôn nhất.
Lão chủ quán nhìn Hạ Thiên Kỳ cười híp mắt, thế nhưng trong lòng lại tương đối thận trọng, vì gã cảm thấy một tia cảm giác nguy hiểm từ trên người Hạ Thiên Kỳ.
"Mày là ai? Muốn làm gì!"
Hã đàn ông hừ lạnh một tiếng, khó chịu hỏi.
"Tôi chỉ đi ngang qua, thấy cái quán này của ông cứ luôn có người vào nhưng không ai đi ra, cho nên to mò đi vào xem một chút."
"Mày là người của Minh Phủ!"
Dáng dấp gã đàn ông đột nhiên đại biến, khuôn mặt vốn phát ra màu tím thoáng chốc trở nên vặn vẹo, thân thể cũng theo đó to lớn lên gần gấp đôi, toàn thân bốc lên quỷ khí xanh lục lẫn chút màu đen.
Hiển nhiên là đã bước nửa bước chân vào cấp giám đốc.
"Hóa ra là một giám đốc, tôi còn có chút lo lắng đề phòng, thế nhưng bây giờ nhìn lại, bất quá chỉ là nhân vật tầm thường."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, trong nháy mắt cũng tiến hành ác quỷ hóa, một đôi mắt màu đen trong nháy mắt biến thành màu xanh lục, khô lâu quỷ giáp cũng thoát ra khỏi thân thể, hoàn toàn bao phủ toàn thân.
Theo Hạ Thiên Kỳ quỷ hóa, gã đàn ông tức khắc cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hiển nhiên thực lực của Hạ Thiên Kỳ mạnh hơn nhiều so với gã.
"Chết tiệt! Trong hiện thực sao có thể có giám đốc!"
Gã đàn ông mắng một câu, lại thấy màu tím trên mặt gã trong nháy mắt bao phủ toàn thân, sau đó trên mặt gã đột nhiên có thêm một đôi mắt.
"Tử vong chú thị!"
Cặp mắt vừa mọc của gã đàn ông kia đột nhiên mở ra, trực tiếp mắt đối mắt với Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy thân thể như đang dần dần hòa tan ra, xương cốt và cơ bắp toàn thân đều co rút lại, phát ra trận trận tiếng vang như nứt gãy.
Vội vàng nhắm mắt lại, Hạ Thiên Kỳ thả quỷ vực ra, trong nháy mắt va chạm với quỷ vực của gã đàn ông.
"Phá cho ta!"
Quỷ vực biến hóa, thay đổi thành một cái gai sắc bén, trực tiếp xuyên thấu quỷ vực của gã đàn ông, khiến quỷ vực bao phủ ngoài thành phố Hằng Viễn bắt đầu vỡ nát.
"Huyết sát quỷ binh!"
Hạ Thiên Kỳ khẽ động ý niệm, huyết sát quỷ binh mang theo tiếng vang thị huyết bị hắn nắm trong tay, tiếp theo hung hăng đánh xuống gã đàn ông.
Vì không gian chỗ hai người rất nhỏ, cho nên gã đàn ông muốn trốn cũng không có chỗ trốn, cũng chỉ có thể cứng chọi cứng với Hạ Thiên Kỳ, đi tranh thủ được một tia thời cơ rời đi.
"Vạn quỷ gầm thét! Ông liều mạng với mày!"
Đối mặt với uy thế của huyết sát quỷ binh, gã đàn ông chọn thả ra năng lực thiên phú không chút do dự.
Lại thấy thân thể gã vốn rất to con đột nhiên biến thành thô bỉ cực nhanh, sau đó vô số quỷ ánh thoát ra khỏi thân thể gã, như một thanh kiếm lớn vô cùng tận cắm thẳng vào trong l*иg ngực Hạ Thiên Kỳ.
Quỷ vực hóa thành một tấm lá chắn, quỷ khí xanh lục trong thân thể khuấy động lên, hình thành thêm một tầng bảo vệ trên khô lâu quỷ giáp.
Hạ Thiên Kỳ không buồn ngăn cản, tay cầm huyết sát quỷ binh không buông, vẫn kiên quyết hạ xuống.
"Grào!"
Năng lực thiên phú của gã đàn ông ầm ầm rơi xuống trên người Hạ Thiên Kỳ, rốt cuộc trực tiếp công phá quỷ vực của hắn, in vào trên quỷ giáp của hắn.
Chỉ là còn muốn tiến thêm một bước, lại bị quỷ giáp của Hạ Thiên Kỳ gắt gao chống lại.
Hạ Thiên Kỳ chịu đòn nghiêm trọng, nhịn không được kêu lên một tiếng, trong nháy mắt thân thể theo quán tính ngã về phía sau, lại thấy huyết sát quỷ binh trong tay hắn, trong nháy mắt huyết quang vạn trượng, từ trong vang lên một chuỗi tiếng vang nghe như tiếng than của người già, đánh thẳng xuống người gã đàn ông.
"A!"
Trong quán nước không lớn, trong giao tranh mãnh liệt giữa hai người thoáng chốc bị phá hủy thành đống gạch vụn, liên quan tới mấy quán nhỏ bên cạnh cũng xui xẻo biến thành vật hy sinh, trong lúc nhất thời bụi đất nổi lên bốn phía.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Ác Linh Quốc Gia
- Quyển 25 - Chương 42: Ra tay