Dịch:
Hàn Phong Vũ
Về phần giáo viên bọn họ muốn thăm kia, thì trước khi bọn họ thấy phòng bệnh của ông ta, đã biến thành một đống thịt nát chỉ còn lại nửa cái đầu.
Toàn bộ người trong phòng bệnh kia đều bị xắt thành thịt vụn, dấu hiệu duy nhất có thể phân biệt họ, chính là nửa cái đầu đặt trên giường bệnh.
Lúc đó ba người bọn họ đều bị dọa sợ tới phát điên, thế mới biết vì sao lại có nhiều người liều mạng chạy ra ngoài như vậy.
Sau khi rơi vào vô cùng khủng hoảng, bọn họ cũng gia nhập lực lượng lánh nạn, thế nhưng thử liên tục ba lần, bọn họ đều tự nhận ra, sau khi chạy đi thì không hiểu sao lại xuất hiện trong tòa nhà khám bệnh.
Mãi đến khi bọn họ tin chắc, hiện tại không người nào có thể ra khỏi nơi này.
Sở dĩ phải chạy từ lầu ba tới đây, là vì bọn họ tận mắt thấy một người còn sống sờ sờ biến thành hai mảnh thi thể ngay trước mắt mình.
Nên bọn họ lại theo bản năng trốn lên lầu.
Mới đầu bọn họ còn đang nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không, còn đang suy nghĩ miên man, thế nhưng tận mắt thấy một người lại thêm một người chết thảm, hiện tại trong đầu bọn họ chỉ còn lại một suy nghĩ, chính là "trốn".
Mặc dù bọn họ không biết nên trốn nơi nào, đâu mới là chỗ an toàn, nhưng đây cũng là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm được.
Trong đầu trống rỗng, sau khi trải qua đủ các loại sợ hãi, bọn họ đều đánh mất năng lực suy tính cơ bản nhất.
"Chúng ta không nên ở lại nơi này nữa, tiếp tục chạy lên trên trốn đi."
Lúc hai người kia đang hỏi ý kiến đối phương lại nghe được âm thanh lạ gì đó, một học sinh để tóc ngắn cũng không quan tâm bọn họ nữa, một mình xông lên thang lầu trước.
Thấy vậy, hai người kia cũng không nói thêm gì nữa, định bước nhanh theo sau, thế nhưng không kịp chờ hai người bọn họ nâng bước chân lên, hai người lại dựng tóc gáy la hoảng lên.
Vì học sinh chạy trước mặt bọn họ kia như bị thứ gì trói chặt, mặc dù bước đi dưới chân không ngưng, nhưng cả người trước sau vẫn không tiến lên một chút nào.
Gần như trong nháy mắt, cả người từ đầu tới tứ chi lại như lần lượt phát nổ, lần lượt nổ thành một làn sương máu.
Sương máu không tán đi, mà là trôi nổi cực nhanh tới trên đầu bọn họ, tiếp theo trút thẳng xuống, hoàn toàn tưới bọn họ thành người máu.
"A!"
Giờ khắc này, bất kể là nam sinh hay nữ sinh kia, cũng chỉ có thể đứng tại chỗ kêu lớn một tiếng kinh hoảng.
Vào lúc này ánh đèn trở nên nhấp nháy bất định, trong lúc trắng đen lẫn lộn, trong vũng máu lớn trước mặt hai người, một cái đầu phụ nữ đang "bơi" cực nhanh trong đó.
Tiếng kêu sợ hãi tới cực điểm đột nhiên ngừng lại, tiếp theo đồng loạt tắt mất, chỉ còn lại một ánh đèn ở phòng khám bệnh lầu năm.
Bốn người một lòng muốn chạy lên tầng cao nhất chạy trốn trong nháy mắt biến thành kẻ mù, không hề có ngoại lệ, mỗi người đều theo bản năng bộc phát nỗi sợ của bọn họ.
Lúc con người đang sợ hãi, sẽ theo bản năng tìm kiếm chỗ dựa, mà trong bóng tối thì sẽ theo bản năng chọn dừng bước không tiến lên.
Vì bọn họ không biết trong bóng tối có thứ gì, càng không biết mình đi xuống sẽ đi tới nơi nào.
Sau khi hét to mấy tiếng, cả bốn người đều yên tĩnh trở lại, lại nghe một người đàn ông giọng có chút khàn khàn nói:
"Các người ở đâu? Vì sao tôi cảm thấy bên cạnh không có ai!"
"Tôi ở đây."
"Tôi cũng ở đây."
Bốn người cùng nhau trốn tới đây, thế nhưng lúc trả lời lại chỉ có ba tiếng đáp lại, người đàn ông giọng khàn khàn không khỏi càng thêm sợ hãi, gỏi vội:
"Cố Thành Sâm có ở đó không?"
"Cố Thành Sâm!"
Người đàn ông hô to mấy tiếng, lúc này hai người khác cũng giữ yên lặng, ba người nín thở chờ đợi mấy giây sau, cuối cùng nghe được tiếng vang như đáp lại.
"Cộp cộp cộp..."
Đó là một chuỗi tiếng bước chân nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, thế nhưng trong yên tĩnh trước mắt lại có vẻ vô cùng chói tai.
"Cố Thành Sâm? Là ông sao?"
Giọng khàn khàn của người đàn ông trở nên càng thêm run rẩy, vì ông ta nghe được rất rõ ràng, chuỗi tiếng bước chân kia đang di chuyển về phía ông ta.
Không có người trả lời hắn, điều này khiến hắn lui về phía sau theo bản năng, đồng thời rợn tóc gáy hô lớn:
"Trong các người có ai đi về phía tôi sao?"
"Không có, tôi không nhúc nhích."
"Tôi cũng không nhúc nhích."
"Các người không di chuyển, vậy thì ai đang đến gần tôi!"
Người đàn ông giọng khàn vừa lui lại, mãi đến khi ông ta cảm giác dưới chân như vấp phải vật gì, cả người đều ngã xuống đất.
Ông ta kêu một tiếng dau nhức, cũng trực tiếp kí©h thí©ɧ thần kinh hai người khác.
"Sao vậy?"
"Tôi vấp phải thứ gì ấy."
Người đàn ông giọng khàn giãy giụa muốn đứng lên, lúc hai tay đυ.ng chạm lung tung, ông ta tức khắc kêu lớn lên.
Vì trong bóng tối... Ông ta sờ tới một khuôn mặt lạnh lẽo như băng!
"Có quỷ!"
Bên này tiếng kêu của người đàn ông giọng khàn chưa dứt, một cái chớp mắt tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết thẳng thừng phá vỡ yên tĩnh trước mặt.
Tiếng thi thể rơi xuống đất vang lên, điều này khiến hai người khác không dám đợi tiếp nữa.
Hai người đều theo bản năng chạy thẳng về phía trước như ruồi mất đầu, nhưng không may, một người trong đó còn không chạy tới hai bước, đầu đã nặng nề va vào tường, kêu thảm một tiếng rồi cả người ngã trên mặt đất.
Còn một người khác cũng giẫm một một bước, lăn thẳng từ trên lầu xuống dưới.
Người kia lăn xuống thang lầu, sau mờ mịt ngắn ngủi, lại theo cái phương hướng này tiếp tục chạy trốn xuống dưới, nhưng vào lúc này, trước người đột nhiên vọng tới một tiếng thịch của vật nặng rơi xuống đất, tức khắc bị dọa sợ đến mức ông ta không dám đi.
Ánh đèn vốn là tắt đi lúc này lại lần nữa sáng lên, ông ta mới thấy rõ thứ vừa rơi xuống là gì, đó là một thi thể.
Thi thể của bạn ông ta.
"A!"
Sợ hãi bước qua thi thể lại té lăn xuống lầu, nhưng vách tường trên đầu ông ta, một chuỗi dấu chân máu theo sát một tấc không rời.
Người này vừa mới xuống cách vài thước, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái lỗ máu lớn chừng cái bát, sau đó não tương bắn tung tóe, thi thể yếu ớt nằm trên thang lầu.
Vết chân máu lần nữa di chuyển càng lúc càng xa, trên thang lầu, máu không ngừng nhiễu từng giọt xuống.
- ---
Thời gian tử vong bào mòn, chậm rãi đếm ngược, Hạ Thiên Kỳ bất an rút một điếu thuốc ra, ngoài phòng cấp cứu, mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn đang trở nên càng ngày càng nồng đậm.
"Còn 5 phút, rất nhanh thôi."
Hạ Thiên Kỳ nhìn đồng hồ vinh dự, dãy số đếm ngược kỳ đóng băng kia đã vào 5 phút cuối, trong lòng của hắn không khỏi trở nên càng thêm lo lắng.
Gần 12 tiếng trước bọn họ đều đứng vững, nếu ngã xuống trong 5 phút cuối cùng này, hắn thật sự có thể nói chính là có thành quỷ cũng không sống yên ổn.
"Chúng ta không thể tiếp tục ở lại tầng này nữa, sông máu bên ngoài lại bắt đầu lao nhanh, bây giờ chúng ta phải đi lên."
Lãnh Nguyệt đứng bên cửa sổ quan sát một hồi, xoay đầu lại, khuôn mặt nghiêm nghị nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ.
"Ừm, có điều kỳ giải phóng năng lực của chúng ta đã rất gần rồi."
Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng đi tới cửa sổ, ánh mắt liếc nhìn sông máu phía dưới, hắn không khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc ồ lên:
"Đó là cái gì?"